Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa

Chương 2. Tiền Đâu? Tiền Của Tôi Đâu? 2

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Giang Cần thở dài, lấy điện thoại trong túi ra, muốn tìm bạn uống rượu cùng, nhưng vừa bấm vào, liền thấy bốn tin nhắn.

Một tin là nhắc thanh toán thẻ tín dụng, một tin là cảnh báo nợ cước điện thoại, một tin là anh ơi em ở ngay gần đây thôi, trong nhà đang không có ai...

Tin nhắn cuối cùng đến từ cấp trên trực tiếp của hắn, dùng những lời chân thành tha thiết nói với hắn rằng, gần đây công ty kinh doanh không tốt, hy vọng các nhân viên có thể tự nguyện cắt giảm lương, cùng công ty vượt qua cửa ải khó khăn.

Giang Cần ngay lập tức mất hứng uống rượu, đứng dưới toà nhà đang thi công tiếp tục hút thuốc.

Trong thời đại này, nếu bạn muốn giàu có, bạn không bao giờ được làm công, bởi vì vốn dĩ cách phân chia tài nguyên xã hội đã không công bằng.

Nhưng nghĩ đến tuổi của mình, Giang Cần không khỏi bật cười.

38 tuổi rồi, bắt đầu khởi nghiệp có chút viển vông đúng không?

Hai năm nay eo hắn mỏi như muốn gãy, đốt sống cổ có vấn đề, tần suất đau dây thần kinh chéo còn nhiều hơn đi tiểu.

Kéo tấm thân tàn tạ này đi lập nghiệp, dù thành công cũng năm mươi rồi, đời này còn hưởng thụ được gì nữa.

Nếu có thể làm lại từ đầu thì tốt biết mấy, dù làm gì cũng không làm công, nếu bám được váy phú bà thì liền bám lấy.

Thực sự không bám được thì khởi nghiệp, giữ vững lòng tin tiền mất rồi còn có thể kiếm lại, nhưng lương tâm mất rồi sẽ kiếm được càng nhiều hơn.

Giang Cần hít sâu một hơi, bóp chặt cái cổ đau nhức, mắt không kìm được ngước nhìn lên trên.

Hửm?

Cái đống hỗn độn màu đen kia là gì? Còn lao thẳng xuống đầu mình?

...

Tiêm cho anh ta một mũi epinephrine, nhanh lên!

...

Chào mừng đến với Thế vận hội, chú trọng văn minh, tạo dựng phong cách mới!

...

Chủ nhiệm Lưu đâu? Hỏi xem có phòng mổ nào trống ra chưa, nhanh lên!

...

“Cửa nhà anh luôn rộng mở, dang rộng vòng tay đón em.”

Giang Cần đột nhiên cảm thấy mắt hoa lên, lỗ tai ù ù, da dẻ nóng bừng, đầu óc choáng váng.

Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy một cô bé rất xinh đẹp, tuổi chừng mười bảy, mười tám.

Cô mặc một chiếc váy hoa bồng bềnh, để lộ bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ mọng, hàng mi cong vút thanh mảnh cùng một đôi mắt sáng ngời.

Giang Cần cười.

Bao nhiêu năm làm công vất vả đổi xe sang biệt thự cho sếp lớn, hắn đến nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.

Cô gái xinh đẹp thế này, tát mặt một cái cũng có thể khóc rất lâu đấy nhỉ?

Giang Cần, mình thật sự không muốn nói tới chuyện yêu đương, xin lỗi.

Giang Cần không cười nổi nữa, bởi vì hắn phát hiện cô gái trước mặt mình càng trở nên sống động, rõ ràng.


Chiếc váy hoa của cô ấy in hoa cúc dại, dáng người mảnh khảnh duyên dáng đứng trên đường chạy trải nhựa đỏ, nâng cánh tay trắng như sương như tuyết che bớt ánh mặt trời để mình không tới nỗi bị nắng gắt làm cho không mở nổi mắt.

Nhưng dù vậy, thời tiết nóng bức vẫn khiến cô gái trẻ trung xinh đẹp này lộ ra chút cáu kỉnh.

“Nếu cậu không nói gì, tớ sẽ coi như cậu đã đồng ý. Chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau đúng không?”

Giang Cần lông mày bắt đầu cau lại, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.

Hắn biết cô gái này, hoa khôi thời cấp 3 Sở Tư Kỳ, hiện giờ cô ta đáng lẽ phải gả làm vợ người ta rồi.

Cấp 3 cộng với đại học, hắn theo đuổi cô ta suốt bảy năm, suýt chút nữa bị cô ta từ chối nhiều đến mức nghi ngờ nhân sinh.

Thật ra, Giang Cần không phải kiểu cắn chết không tha, cũng làm không ra loại chuyện bám riết không buông như vậy.

Nhưng vấn đề là Sở Tư Kỳ không ngừng dùng thân phận bạn bè can thiệp vào cuộc sống của hắn, bảo hắn làm điều này điều kia, lại không cho hắn kết giao với những cô gái khác, hết lần này đến lần khác cho hắn hy vọng, ném ra cho hắn hai viên kẹo, thật sự đã dày vò Giang Cần thiếu niên không nhẹ.

「Hết năm nhất đại học, tớ sẽ cân nhắc làm bạn gái của cậu!」

「Không ngờ đại học năm hai bài tập về nhà lại nặng như vậy, sang năm thứ ba chúng ta hãy bàn tiếp nhé.」

「Năm ba có nhiều cuộc thi phải tham gia quá, tớ không có thời gian yêu đương.」

Mãi đến học kỳ hai của năm ba, cô ta và một chàng trai cao gầy mặc đồ đôi nắm tay nhau đi tới.
Ngày ấy, cô ta khắp mặt dịu dàng, mắt rực rõ ánh sao, tươi cười hỏi bạn trai mình có đẹp trai không.
Từ đó về sau, hắn dùng xi măng niêm phong trái tim mình lại, không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, nên mới có chuyện ba mươi tám tuổi miễn cưỡng tìm một người để dự định kết hôn.
Thời đó mới năm 2008, vẫn chưa có khái niệm lốp dự phòng, mãi tới sau này internet phát triển, Giang Cần mới nhận ra, hoá ra mình chính là lốp dự phòng .

Cô ta chỉ là tạm thời chưa tìm được đối tượng thích hợp, nên cứ lúc xa lúc gần với hắn, lúc vui thì trêu đùa đôi câu, lúc không vui thì liền mặc kệ.
Nói thẳng ra, với cô ta, hắn chỉ là công cụ để tiêu khiển lúc cô ta buồn chán.