Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dù sao ở trong thôn cũng đã không còn ai, Phương Quý cũng trở nên hung ác, chạy tới nhà Trương gia bới thêm một chén cháo ngô, chạy tới nhà Lý gia lấy một ít dưa muối, vào nhà bếp của Vương lão thái lấy nửa con gà hầm, moi ra một vò rượu đất ở dưới giường của trưởng thôn…hẳn là do đi quá vội vàng, những thứ đồ tốt mà ngày bình thường khiến cho Phương Quý trông mà thèm này, bọn họ thế mà đều không có mang đi, bây giờ lại thoả mãn nguyện vọng của hắn.

Ở ngay trên cối xay, Phương Quý ăn một bữa lớn thật ngon, còn uống hai ngụm rượu.

Hiển nhiên là mặt trăng đã lặn về phía tây, trong đầu lâng lâng, trong lòng dâng lên một chút kiêu hãnh.

“Đùng!”

Học dáng vẻ của những người hành hiệp ném vò rượu ở trong những câu chuyện xưa mà lão mù họ Chu kể, Phương Quý sải bước ra bên ngoài thôn.

“Phương Quý đại gia ta đi tu tiên đây…”

Hắn vẫy tay tạm biệt đối với thôn làng trống rỗng, bước đi trông rất bảnh bao.

Đối với việc người trong cả thôn vì trốn tránh mình đột nhiên biến mất toàn bộ, lúc này Phương Quý cũng không có suy nghĩ quá nhiều, ở trong cái đầu nhỏ của hắn cũng biết người trong thôn đúng là đã quá chán ngán hắn, muốn rời đi cũng là chuyện bình thường, lại bởi vì kiến thức có hạn, không nghĩ được nhiều thứ hơn, tuy nhiên nếu ở trong thôn đã không còn ai, như vậy thì con đường mà hắn có thể lựa chọn xác thực cũng không có nhiều lắm.

Trước đó cầm thư giới thiệu của Hồ bà bà đến từ Tần gia Đông Thổ, chỉ coi đó là một con đường lùi, bây giờ lại phát huy ra được tác dụng.

Bình thường Phương Quý hay chạy đông chạy tây, lại đi theo Hoa quả phụ học được một thân tật xấu, cũng biết được không ít thứ, ví dụ như, hắn mặc dù từ nhỏ cũng không rời khỏi thôn Ngưu Đầu, nhưng cũng biết mấy đại tiên môn trong truyền thuyết tại An Châu, Thái Bạch Sơn mà Hồ bà bà đề cập tới, hắn cũng đã được nghe nói qua, cho dù không biết vị trí cụ thể, nhưng lại biết ngọn núi này là ở phía tây thôn Ngưu Đầu.

Vừa mới bắt đầu đi, hắn chính là muốn một hơi đi đến tiên môn tu hành, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại, đã đi được hơn mười dặm, còn đặc biệt quay trở về, khắc lên mười hai chữ to trên cây hoè già ở cửa thôn: “ta đi đến Thái Bạch Sơn tu hành —— Phương Quý đại gia”, là để nhắc nhở vị Tiên Nhân lão gia kia, tránh cho việc Tiên Nhân lão gia bỗng nhiên trở lại đón hắn, lại không tìm thấy hắn.

Còn có dụng ý nào khác hay không, vậy thì cũng khó nói.

Để lại hàng chữ này, hắn mới lên đường một lần nữa, đầu tiên là đi đến một thị trấn cách thôn làng hai mươi dặm, tìm người hỏi thăm đường đi đến Thái Bạch Sơn, thế mới biết được Thái Bạch Sơn thế mà lại cách xa ở bên ngoài ngàn dặm, đối với một đứa bé như hắn mà nói, đó là một khoảng cách rất xa.

Muốn đi xa như thế, vậy thì phải có tiền.

Phương Quý có tiền, hơn nữa còn là tiền mà các Tiên Nhân dùng, nhưng nhân gian cũng không tiếp nhận thứ này!

Phương Quý còn nhớ rõ lão mù họ Chu đã nói qua tiền mà Tiên Nhân dùng còn đáng tiền hơn so với vàng bạc, có thể đi đến tiền trang bên trong thành lớn để đổi, một khối linh tệ có thể đổi được mấy khối vàng, đá tím ở trong túi tiền của mình hẳn là có thể đổi được không ít vàng bạc, vậy liền đi đến tiền trang một chuyến.

Trước khi tiến hành, Phương Quý cắn ngón tay và suy nghĩ.

Dường như theo thuyết pháp của lão mù họ Chu, một thằng nhóc như ta mang một khoản tiền lớn trên người sẽ rất dễ dàng dẫn đến tai hoạ!

Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh của Phương Quý đại gia ta, cũng sẽ không lo lắng có người có ý đồ với bản thân, thế nhưng mấu chốt là ở chỗ những người kia cũng không biết Phương Quý đại gia ta có bản lĩnh, nếu bọn hắn đến trêu chọc ta, ta lại còn phải giáo huấn bọn hắn, loay hoay một hồi sẽ làm trễ nãi thời gian, đây không phải là tìm phiền phức vô ích hay sao?

Càng nghĩ càng giận, Phương Quý nhìn chằm chằm đám phú hào ra ra vào vào trong tiền trang kia.

Đều là do những người này không biết mình lợi hại cho nên mới làm hại chính mình không dám tùy tiện đi vào tiền trang để đổi bạc, nếu như làm trễ nải đại sự Phương Quý đại gia ta tu tiên, các ngươi sẽ đảm đương nổi sao?

Nếu chính mình đi đổi bạc nhất định sẽ bị bọn hắn để mắt tới, nhất định sẽ gây ra rắc rối cho mình.

Vì thế Phương Quý đã quyết định ra tay trước sẽ dành được lợi thế!

Ở trong tiền trang có một nam tử trung niên mập mạp đi ra, ở bên người còn mang theo một gã sai vặt, nhìn khuôn mặt bóng loáng của hắn, nhất định là rất có tiền, Phương Quý cầm một cây gậy bện bằng rơm đi đến, lúc đi tới trước mặt nam tử trung niên thì lảo đảo ngã vào trong ngực của hắn, trung niên mập mạp vô cùng ghét bỏ nhảy về phía sau một cái, hét lên: “Xùy, tiểu ăn mày, đi đường không mở mắt sao?”

“Đại gia, cho kẻ hèn xin vài đồng?” Phương Quý ngẩng đầu lên, chìa hai tay ra về phía đối phương.

“Có tiền cũng không cho ngươi, cút ngay!” Trung niên mập mạp ghét bỏ vung tay áo, nhanh chân rời đi.

Phương Quý cũng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đối phương một cái, chầm chậm đi về hướng ngược lại với nam tử trung niên.

Khẽ vuốt túi tiền vừa mới thó được ở trong tay, cảm thấy hơi nặng, hẳn là ở bên trong có không ít bạc, Phương Quý vừa cảm thấy vui vẻ, vừa cảm thấy có một chút may mắn, Lưu vô lại ở trong thôn nói vào thời điểm hành tẩu giang hồ nhất định phải thành thạo một số kỹ năng để chuẩn bị cho bất cứ một loại tình huống nào.

Mình lúc đó cũng là do nhìn thấy hắn rất có thành ý, mới đi theo hắn tùy tiện học một chút, không ngờ được vào thời điểm then chốt lại phát huy hiệu quả rất tốt…

Trong tay có bạc, Phương Quý cũng yên tâm, sải bước đi về phương hướng Thái Bạch Sơn.

Con đường ngàn dặm này, tự nhiên có rất nhiều khó khăn trắc trở, nhất là đối với một thằng nhóc hơn mười tuổi mà nói, càng giống là một hành trình xa xôi đi mãi không đến, nhưng Phương Quý mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất lanh lợi, lại có một thân bản lĩnh, vào lúc nói ngọt có thể nói ngọt, lúc tàn nhẫn có thể tàn nhẫn, ở trên đoạn đường này ngày đi đêm nghỉ, vừa đi vừa nghỉ, mặc dù hơi vất vả một chút, nhưng một tháng sau, thế mà thật sự đi đến mục tiêu.

“Đây chính là tiên môn sao?”

Nhìn qua dãy núi cao chót vót trong mây, liên miên không dứt kia, Phương Quý moi những cục đá nhỏ trong giày của mình ra.

“Phương Quý đại gia ta tới rồi!”

Ở phía nam An Châu chính là Sở Quốc, có một dãy núi Trường Phong vắt ngang ở sườn tây Sở Quốc, toàn bộ dãy núi uốn lượn mấy vạn dặm.

Ở giữa rất nhiều ngọn núi kỵ lạ nhấp nhô, thâm sơn dã miếu, có những người tu luyện đại đạo ở trong núi.

Mà Phương Quý trải qua một phen hỏi thăm đi tới đây, chính là ở vào giữa dãy núi Trường Phong, nơi đây có một tòa linh sơn, cao chót vót ở trong mây, tiên khí quanh quẩn, có tư thế như Thái Bạch say rượu, bởi vậy được mọi người gọi là Thái Bạch Sơn, mà ở trên núi này, là nơi tọa lạc của một tòa tiên môn, bởi vì lấy núi làm tên, nên có tiên hào là Thái Bạch Tông.