Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 18: Hình ảnh quá dơ bẩn

Mộc Vũ Huân kích động, cô ta cảm thấy không biết có phải lá gan của mình trở nên lớn hơn rồi không, thế nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ anh tuấn của Sở Hạo lúc bắt quỷ, cô ta không nhịn được muốn đi xem.

Hơn nữa, có Sở Hạo ở đó, lũ quỷ kia không tổn thương đến cô ta được.

- Không được, bắt quỷ quá nguy hiểm, tôi không thể phân tâm bảo vệ cô, hơn nữa người bình thường gặp quỷ, đối với thân thể không tốt.

Sở Hạo chững chạc đàng hoàng nói.

Chẳng qua trong lòng hắn lại đang nghĩ, cho cô đi theo, làm sao anh đây nói chuyện làm ăn được!

Hắn lén lút nhìn những người mẫu kia, nhịp tim đập có hơi nhanh, cảm giác giống như làm chuyện trái với lương tâm!

Con mẹ nó!

Làm sao mình lại có loại suy nghĩ này, ông đây là lưu manh, chân trời góc biển mặc ta chơi đùa.

Bên phía Mộc Vũ Huân, cô ta giống như quả bóng xì hơi, có chút rầu rĩ không vui, cô ta vừa định nói gì đó, nhưng lại sợ Sở Hạo không vui.

- Được rồi.

Để điện thoại xuống, Sở Hạo giống như là làm việc trái với lương tâm, vội vàng lắc đầu, đem loại suy nghĩ tà ác này bỏ đi.

- Các chị gái nhỏ, không đúng… Khách hàng lớn, tôi đến đây!

Buổi tối, dưới sự dẫn đầu của tổng giám đốc Nhạc, nhóm người mẫu nữ đều thay quần áo, mặc những bộ trang phục bình thường, nhưng ai nấy đều rất xinh đẹp, từng người đều trang điểm rất đẹp.

Rất nhiều đàn ông đều hướng tới bụi hoa, Sở Hạo có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, chính mình lại có một ngày ở trong bụi hoa.

Trên xe thương vụ, tất cả đều là những mỹ nữ với đôi chân dài, bộ ngực cao vút, bọn họ vui vẻ nhìn Sở Hạo.

Một mỹ nữ tóc ngắn vén tóc ra sau tai, cười quyến rũ nói:

- Ha ha ha… Em trai nhỏ, cậu mấy tuổi rồi?

Vẻ mặt Sở Hạo nghiêm túc nói:

- Tôi không nhỏ.

Mỹ nữ tóc ngắn cười ha ha:

- Chậc chậc… Vẫn còn học cấp ba à, nghe chị Lạc nói cậu là phong thủy sư, cậu biết xem tướng không?

- Đương nhiên là biết.

Ánh mắt mấy cô gái sáng lên, nói:

- Cậu giúp chị đây xem qua, nói đúng, chị đây sẽ có phần thưởng.

Một cô gái khác nói:

- Xem cho tôi trước đi.

Mẹ kiếp!

Sở Hạo đổ mồ hôi hột.

Bảy, tám người phụ nữ líu ríu vây quanh hắn, ồn ào nhờ hắn xem tướng, mùi thơm nức mũi, cảnh xuân lộ ra, đơn giản là không thể bình tĩnh được.

Sở Hạo nổi giận, chẳng lẽ ông đây còn không dạy dỗ được mấy người các cô?

- Từng người từng người một, chị trước đi, đầu tiên sờ cốt.

Sở Hạo chỉ vào cô gái tóc ngắn.

Không nghĩ tới, cô người mẫu tóc ngắn kia lại trừng mắt nói:

- Cần cởi quần áo ra à?

Cô… Cô! Khinh người quá đáng.

Được rồi, anh Hạo đây không so đo với cô.

Người mẫu tóc ngắn bắt đầu cởi, lộ ra bờ vai trắng nõn, làm điệu làm bộ, nũng nịu nói:

- Tiểu sư phụ, còn cần cởi nữa không?

Sở Hạo trợn cả mắt lên, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như thế nữa, nếu không, hắn sẽ bị mấy cô gái này chơi chết, hắn nhất định phải lấy lại danh dự, chấn trụ bọn họ, nếu không mặt mũi thiên sư này biết để ở đâu?

Sẽ để cho các cô biết, tôi trang bức lợi hại như thế nào.

Sở Hạo rất nghiêm túc sờ lên vai ngọc của cô ta, rất trơn, rất mềm, rất gợi cảm.

Bởi vì cái gọi là ma y thần toán thuật, không chỉ là tính toán, sờ cốt cũng là một phần trong đó, nhất là xương quai xanh, có thể nhìn thấy được tài vận, vận rủi, thậm chí là ngày sinh tháng đẻ của một người.

- Chị từ nhỏ đã rất vất vả, trong nhà không có điều kiện gì, đến 17 tuổi thì mới khá hơn, chẳng qua đối với việc kiếm tiền rất mê mang, năm 19 tuổi bắt đầu vào trong giới này, chịu không ít khổ, bây giờ xem như chấm dứt.

Mỹ nữ tóc ngắn ngạc nhiên nhìn Sở Hạo, cơ thể ưỡn ẹo, ồn ào nói.

- Như thế không tính, cậu nói thêm đi.

Yêu tinh, nhìn xem bổn thiên sư thu thập cô như thế nào.

- Mệnh của chị thiếu nước, cho nên trong tên của chị có một bộ thủy, trán của chị có khí đen, trong khoảng thời gian này, chị nghỉ ngơi không tốt, trong lòng có chuyện phiền muộn, hơn nữa lại luôn không may.

Sở Hạo nói.

Quý Băng Băng sợ ngây người, nhưng người mẫu nữ khác cũng thế.

Sở Hạo không biết tên Quý Băng Băng, chỉ sờ qua xương là có thể nói ra, quá giỏi rồi.

- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được hai điểm giá trị trang bức.

Sở Hạo thu tay lại, vẻ mặt cao thâm khó dò, mang đến cho người ta một loại cảm giác thế ngoại cao nhân.

Đồng thời trong lòng nghĩ thầm, sao mình lại trâu bò như thế.

Quý Băng Băng còn chưa mặc lại quần áo đã ôm cánh tay Sở Hạo, nói:

- Tiểu sư phụ, khí đen trên trán tôi là chuyện gì?

Sở Hạo ho khan, nói:

- Chị nuôi mèo à? Tôi thấy trên người chị có lông mèo, con mèo này và ngày sinh tháng đẻ của chị tương khắc, đối với cơ thể của chị không tốt, nhanh đưa cho người khác nuôi đi!

Nổ banh trời!

Chính mình nuôi mèo mà hắn cũng biết.

Những cô gái khác cũng biết việc Quý Băng Băng nuôi mèo, mỗi người đều rất chấn động.

- Sở Hạo, cậu giúp tôi xem một chút, cần phải cởi quần áo à?

Một nữ người mẫu khác có bộ ngực cao vút, đây là một người mẫu ngực.

Sở Hạo nuốt một ngụm nước bọt, tuy hắn rất muốn nhìn đôi “hung khí” kia, chẳng qua bây giờ hắn còn cần phải làm cho bọn họ khiếp sợ, cho nên vung tay lên, nói:

- Xem tướng tay là được.

- Trong nhà cô giàu có, thích nghề người mẫu này, nếu như tôi đoán không sai, trước ngực của cô có một nốt ruồi, đó là nốt ruồi tài vận của cô, lại bị cô xóa đi, cho nên vận khí vẫn luôn không thuận lợi.

- Thật… Thật ư.

Người mẫu nữ ngực lớn kêu lên.

- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 2 điểm giá trị trang bức.

Sở Hạo cười vui vẻ, thân ở trong bụi hoa, vừa có thể nhìn lại vừa được trang bức, đơn giản là quá sung sướng.

Chẳng qua vì để “trang bức” có bài bản hơn, hắn mua một bản “sờ cốt thuật” chính tông trên hệ thống mua sắm, thứ này và ma y thần toán thuận không giống nhau, không chỉ có thể sờ cốt, mà còn có thể chữa được một số bệnh trạng.

Sở Hạo bày ra vẻ mặt cao thâm mạt trắc, ho khan:

- Khụ khụ… Đúng lúc tôi có một loại sờ cốt thuật tổ truyền, có thể giúp được các chị xem bệnh sờ cốt, còn có thể trị liệu, người nào muốn thử một lần?

- Ồ, thật ư? Sở đại sư, cậu giúp tôi xem một chút, mấy ngày nay, xương quai xanh của tôi hơi mỏi.

- Eo của tôi càng lúc càng lớn, có thể sửa được không?

- Tiểu sư phụ Sở Hạo, cậu giúp tôi sờ chân đi, người ta cởi cả quần ra rồi.

- Trước tiên giúp tôi…

Mấy cô gái líu ríu, xe thương vụ rất náo nhiệt, tài xế ngồi ở phía trước, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.

Trong lòng nghĩ thầm, thằng nhóc này thật trâu bò.

Trong lúc đó, Sở Hạo bắt đầu sờ cốt, chân, ngực, vai ngọc, thậm chí là đủ loại mát xa, có phải quá hạnh phúc không?

- Tiểu sư phụ, mặt của cậu thật đỏ! Không sao chứ?

Quý Băng Băng bật cười.

Sở Hạo nghiêm túc nói:

- Sờ cốt hao tổn tinh thần, đợi lát nữa tôi nghỉ ngơi một lúc là ổn, không cần chị phải lo lắng cho tôi.

Quý Băng Băng trợn trắng mắt, hôm nay cậu thật đúng là chiếm tiện nghi lớn rồi, mỗi người mẫu nữ trên xe đều bị cậu sờ qua.

Cuối cùng cũng đến khách sạn xa hoa, Nhạc San San và Lạc Yên đã đợi ở đấy, nhìn thấy mấy cô gái và Sở Hạo cùng nhau xuống xe, vẻ mặt hai người đều ngạc nhiên.

Lúc này Sở Hạo đang bị một đám người mẫu nữ vây quanh, không ngừng ríu rít, sắp làm cho hắn không thở nổi.

Ngay cả nhân viên phục vụ của nhà hàng cao cấp nhìn thấy cảnh này cũng trừng to mắt.

- Mẹ nó, đây là ai mà lại trâu bò như thế.

Sở Hạo xấu hổ, trên đường đi hắn vẫn luôn sờ cốt, giá trị pháp lực đã sắp bị dùng hết rồi, hắn giống như chạy trối chết đến trước mặt Nhạc San San và Lạc Yên.

Lạc Yên khẽ cười, phong tình vạn chủng nói:

- Tiểu sư phụ Sở Hạo, cậu thật đúng là được hoan nghênh.

Nhóm người mẫu nữ đi đến, nhất là một người có đôi chân dài, kích động nói.

- Tổng giám đốc Nhạc, chị Lạc, vị tiểu sư phụ này rất lợi hại, sờ cốt thuật của cậu ta đã chữa khỏi vết máu bầm trên đùi tôi.

Một người mẫu nữ ngực to dùng sức gật đầu nói:

- Tay cậu ta xoa lên ngực tôi mấy lần, căn bệnh trướng ngực kia của tôi đã khỏi được 7 – 8 phần, tiểu sư phụ, sau này cậu thường xuyên đến xoa cho tôi nhé.

Đừng nói là ánh mắt Lạc Yên sáng rực lên, ngay cả tổng giám đốc Nhạc cũng không thể tin nổi nhìn Sở Hạo.

Mặt Sở Hạo đỏ lên, trên xe thương vụ, hắn sờ soạng tất cả mấy người mẫu nữ này một lần lại một lần, có chút ngượng ngùng.

Tổng giám đốc Nhạc nói:

- Đừng ồn ào, vốn dĩ Sở sư phụ làm những việc này đều sẽ thu tiền, hời cho các cô rồi.

Sở Hạo vội nói:

- Không sao, tôi cũng không quá mệt mỏi.

Có mệt không ư?

Đơn giản là thoải mái đến mức muốn bay lên trời.

Vừa rồi cảnh tượng trên xe kia, không nói, không nói nữa, thật sự quá dơ bẩn.

(Chưa xong còn tiếp.)