Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tuy Nguyên Bảo Trấn chỉ là một trấn nhỏ nhưng lại rất phồn hoa. Nguyên nhân là do những con đường xung quanh nó dẫn tới vài châu phủ phía bắc Ngụy Quận, cho nên có đại lượng thương nhân qua lại.

Sau khi xe ngựa tới Nguyên Bảo Trấn, Sở Hưu bố trí xong quán trọ bèn dẫn Nguyệt Nhi cùng mười mấy hạ nhân của Sở gia cùng đi dạo trong Nguyên Bảo Trấn.

Sở Hưu nhìn quanh hai bên, Nguyệt Nhi ngược lại cảm thấy hơi buồn chán. Thông Châu Phủ là thành lớn của Ngụy Quận phồn hoa hơn rất nhiều so với cái trấn nhỏ này. Nơi này có gì đáng xem?

Nhưng đúng lúc này, có vẻ Sở Hưu phát hiện điều gì đó. Y đi thẳng tới một cửa hàng bán hộp báu.

Thứ gọi là hộp báu cũng là một điểm đặc sắc của thế giới <<Đại Giang Hồ>>.

Trong thế giới <<Đại Giang Hồ>> võ đạo hưng thịnh, nhưng vạn năm trước xảy ra một đại kiếp nạn kinh thiên động địa dẫn tới thiên tai giáng lâm, vô số tông môn võ đạo bị hủy trong tận thế đó.

Trước khi đại kiếp nạn bắt đầu, có một vị đại tông sư trận đạo nghiên cứu ra một thứ gọi là hộp báu chuyên dùng để cất giữ chí bảo tông môn, điển tịch võ đạo, đề phòng tổn thất hư hại trong thiên tai.

Cốt lõi của hộp báu là trận pháp có thể dùng để gia cố cùng phong bế hộp báu, hiệu quả bảo tồn tăng gấp đôi. Đáng tiếc hiện tại đã thất truyền.

Về phần chất liệu làm hộp báu lại rất thoải mái. Vàng bạc sắt thép đều được, đá hay gỗ cũng có thể, dù sao chất liệu hộp báu càng tốt trận pháp càng phát huy được nhiều lực lượng.

Hình dáng lớn nhỏ của hộp báu cũng không có yêu cầu gì đặc biệt.Dẫu sao trận pháp giống nhau, kích thước hộp báu ra sao được quyết định do tông môn chế tạo chuẩn bị dùng nó để đựng thứ gì.

Sau đại kiếp nạn thời thượng cổ, những người còn sống đào được vô số di tích của các tông môn, đồng thời nhận được lượng lớn hộp báu từ trong đó.

Có người mở hộp báu tìm được kỳ công tuyệt thế, có người lại nhận được kỳ trân dị bảo.

Đương nhiên không phải trong hộp báu nào cũng có bảo bối, phần lớn hộp báu chỉ trống không hoặc để một số thứ vô dụng.

Hộp báu trống không thường là do những tông môn năm xưa chuẩn bị từ trước, đã bố trí sẵn tất cả trận pháp, có thể để đồ vào bất cứ lúc nào. Bề ngoài của những hộp báu trống này không khác gì những hộp báu có để đồ.

Còn một số hộp báu lại cất giữ những thứ tương đối quan trọng đối với võ giả đó, nhưng trên thực tế lại chẳng có giá trị gì. Ví dụ như một thanh kiếm cường giả nào đó sử dụng khi còn thanh niên hoặc khăn tay của người trong lòng, vân vân.

Cứ như vậy đồ vật trong hộp báu có tốt có xấu, hơn nữa do đặc điểm của trận pháp nên hiện giờ trong giang hồ không ai dám nói mình có thể tra xét tình cảnh bên trong. Cho nên mua hộp báu hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và vận may.

Người có kinh nghiệm có thể quan sát chất liệu, kích thước, hình dạng, thậm chí hoa văn trên đó để phân tích ra xuất xứ và đồ vật bên trong. Đương nhiên phần lớn mọi người vẫn phải dựa vào vận may.

Cửa hàng bán hộp báu trước mặt rất nhỏ., Trên quầy hàng chỉ bày mười hộp báu không lớn lắm, hình dáng chất liệu bất đồng, chỉ có một điểm chung duy nhất là giá rất rẻ. Chất liệu của những hộp báu này đều là sắt thép cùng đá bình thường, cho nên mới bày bán trong trấn nhỏ như Nguyên Bảo Trấn.

Sở Hưu hỏi chưởng quỹ: “Có phải trong Nguyên Bảo Trấn này chỉ có cửa hàng của ngươi bán hộp báu không?”

Chưởng quỹ không buồn ngẩng đầu, chỉ uể oải gật gù đáp: “Đương nhiên rồi, chỉ có mỗi cửa hàng của ta thôi. Hộp báu có kém cỏi đến đâu cũng có giá ít nhất mười lượng bạc một hộp. Người giang hồ tới Nguyên Bảo Trấn này chín thành chín là bảo tiêu cho người khác. Một đám khố rách áo ôm! Bọn họ đi làm bảo tiêu một chuyến cũng chẳng kiếm nổi mười lượng bạc, làm sao dám bỏ mười lượng ra đánh cược vận may?”

Lúc này chưởng quỹ mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy Sở Hưu mặc áo gấm thêu hoa, bên người còn có hạ nhân cùng nha hoàn, gương mặt béo núc ních không khỏi lộ vẻ nịnh bợ: “Đám khố rách áo ôm kia không mua nổi hộp báu, công tử chắc chắn mua được. Những hộp báu này đều được tìm ra trong di tích trên núi ở Nam Man, giá rẻ chất lượng tốt.”

Nghe chưởng quỹ nói vậy, ánh mắt Sở Hưu bừng sáng.

Nếu y nhớ không nhầm trong khoảng thời gian này có một kẻ xuất thân nô bộc mua được một hộp báu bình thường tại Nguyên Bảo Trấn, không ngờ trong đó lại cất giữ một môn công pháp cực mạnh.

Hắn dựa vào môn công pháp này tung hoành giang hồ, gây dựng thanh danh, thậm chí thành lập một môn phái không nhỏ, thành tổ sư khai tông lập phái.

Sở Hưu vừa tới thế giới này, thứ y cần nhất hiện giờ là một môn công pháp có uy lực thật cường đại.

Y vốn là người trong đại tộc tại Thông Châu Phủ, đương nhiên có công pháp truyền thừa. Công pháp này tên là Hãn Hải Tâm Pháp, sau khi tu luyện đại thành sẽ có căn cơ hùng hậu, nội lực sâu như như biển cả.

Nhưng Sở Hưu chỉ là con thứ, từ nhỏ đã không được coi trọng. Y vừa không nhận được các loại tài nguyên như đan dược, vừa không được các trưởng bối trong tộc dạy bảo. Cho nên tu luyện bao năm qua y mới vừa vặn nhập môn công pháp này, tu vi võ đạo của y thấp tới mức đáng thương, thậm chí chưa bước vào cảnh giới Ngưng Huyết.

Tu hành võ đạo muốn nhập môn đầu tiên phải trải qua ba cảnh giới luyện thể.

Ba cảnh giới luyện thể bước đầu tiên là tôi luyện gân cốt, còn được gọi là cảnh giới Thối Thể, rèn luyện thân thể, khiến gân cốt mạnh mẽ, lực lượng siêu quần.

Võ giả trên giang hồ chín thành chín đều ở cảnh giới Thối Thể. Lý do là vì cảnh giới này đơn giản nhất, thậm chí có người không luyện nội công, chỉ tu luyện một số ngoại công ngạnh công thô thiển cũng có thể đạt tới cảnh giới Thối Thể.

Còn trên cảnh giới Thối Thể là Ngưng Huyết, cảnh giới này lại là từ ngoài vào trong, sau khi tu luyện tốt gân cốt lại cô đọng khí huyết bản thân, khiến khí huyết vốn mỏng manh dần trở nên đậm đặc, cuối cùng thậm chí sền sệt như thủy ngân mới xem như đại thành ở cảnh giới Ngưng Huyết.

Cảnh giới này lại tương đối khó, võ giả không có tâm pháp nội công, không tu luyện thành nội lực gần như không thể lên tới Ngưng Huyết cảnh.

Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ những điều này, một thanh niên tướng mạo bình thường đi tới nói: “Chưởng quỹ, cho ta hai hộp báu.”

Bình thường có người tới mua hộp báu chưởng quỹ chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng hắn thấy người thanh niên này lại lắc đầu nói: “Lý Kinh, ngươi tốn bao công sức làm hạ nhân tại Lý gia Thông Châu Phủ mới kiếm được chút tiền. Xong lại lấy hết tiền của này ném vào đống hộp báu. Nghe ta khuyên đi, ngươi không chơi cái này được đâu. Tiểu tử ngươi đầu óc linh hoạt, mới tới Lý gia vài năm đã được tam công tử Lý gia để ý tới, ban cho họ Lý, còn được điều từ nhà bếp tới đội buôn. Ngươi cầm chỗ tiền này tới kết giao với những quản sự của Lý gia chẳng tốt hơn à? Không khéo tương lai ngươi cũng có thể làm quản sự đấy.”

Lý Kinh cười nói: “Cho dù trở thành quản sự cũng chỉ là người làm cho Lý gia mà thôi. Biết đâu ta lại lấy được thần công tuyệt thế gì đó trong hộp báu, phất lên như diều gặp gió.”

Chưởng quỹ kia lắc đầu, mở hộp báu ra thần công tuyệt thế? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Đúng là trên giang hồ có rất nhiều truyền thuyết nói rằng ai đó nhận được chí bảo từ những hộp báu không đáng chú ý. Nhưng dẫu sao đó chỉ là số ít, đa phần là hao tiền tốn của, tỷ lệ thấp tới mức đáng thương.

Có điều bản thân hắn là người bán hộp báu, thấy Lý Kinh cũng là người đáng thương mới lên tiếng nhắc nhở hai câu. Nưng nếu đối phương cứ khăng khăng muốn mua, chẳng lẽ hắn lại không bán?

Ngay lúc hắn định cầm hộp báu lên, Sở Hưu đột nhiên nói: “Đợi chút, chưởng quỹ, ta mua hết chỗ hộp báu này.”

Ngay lúc chưởng quỹ gọi tên Lý Kinh, Sở Hưu đã nghĩ ngay ra thân phận hắn.

Hắn chính là võ giả nhận được cơ duyên lớn tại Nguyên Bảo Trấn, vốn là nô bộc. Thế nhưng dựa vào thần công mở được từ hộp báu, hắn tung hoành giang hồ, trở thành chúa tể một phương.

Hơn nữa theo những lời Lý Kinh vừa nói cũng có thể thấy đối phương quả thật không cam lòng làm người bình thường. Bằng không một kẻ kém cỏi không có chí khí cho dù mở được thần công tuyệt thế cũng chẳng cách nào làm được chuyện lớn. Kết cục cuối cùng của người như vậy rất có thể là bản thân bị giết, thần công bị cướp.

Nghĩ tới đây, Sở Hưu cũng thầm nhủ may mắn, mình tới thật đúng lúc. Y chỉ biết có chuyện như vậy nhưng lại không biết chính xác thời gian. Nếu đến chậm một bước, cơ duyên cũng chẳng còn.

Lý Kinh nhíu mày nói: “Vị công tử này, ta nói mua trước mà.”

Sở Hưu đẩy hắn một cái nói: “Giờ ta nói ta mua hết, ngươi có ý kiến gì?”

Gương mặt Lý Kinh lộ rõ vẻ tức giận, hắn hừ lạnh nói: “Vị công tử này, ngài tưởng Lý Kinh ta chỉ là người làm thì dễ ức hiếp lắm à? Ta là người của Lý gia tại Thông Châu Phủ!”

Thông Châu Phủ là đại thành trong Ngụy Quận, Lý gia lại là một trong tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ.

Người trước cửa phủ tể tướng cũng là quan thất phẩm. Mc dù hắn chỉ là một người làm của Lý gia nhưng một số gia tộc ở những nơi hẻo lánh còn cũng kém hơn so với hắn. Thậm chí một số gia chủcủa gia tộc nhỏ cũng phải khúm núm trước mặt quản sự của Lý gia.

Sở Hưu nhìn hắn cười lạnh nói: “Trước thì còn bảo không muốn làm kẻ dưới cả đời, tới lúc gặp chuyện chẳng phải vẫn lôi Lý gia ra giở trò cáo mượn oai hùm à? Một hạ nhân như ngươi mà cũng dám lấy Lý gia ra dọa ta?”

Sở Hưu vừa nói xong, đám hạ nhân phía sau lập tức vây quanh, nhìn chằm chằm vào Lý Kinh.

Lý Kinh được tam công tử Lý gia để ý tới, cũng đã được học võ. Nhưng dẫu sao hắn cũng chỉ là người làm, chỉ học được chút công phu thô thiển mà thôi. Thực lực của hắn chỉ mới ở cảnh giới Thối Thể, đương nhiên không địch nổi nhiều người như vậy.

Cho nên Lý Kinh chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu lấy sạch mười hộp báu trong cửa hàng. Không biết vì sao ngoại trừ cảm giác bị sỉ nhục, hắn còn thấy rất đau lòng. Dường như có thứ gì rất quan trọng của bản thân bị người ta cướp mất.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lý Kinh phẫn nộ cắn chặt răng. Chuyện này tuyệt đối chưa xong đâu!

Hắn làm việc tại Lý gia bao năm như vậy, cho dù chỉ là một hạ nhân nhưng cũng là người của Lý tam công tử, kết giao được không ít đại nhân vật!

Lúc này Sở Hưu cũng đã cầm đống hộp báu về tới khách sạn, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lần lượt xem xét từng hộp báu.

Hộp báu vốn chỉ để cất giữ đồ vật cho nên phương pháp mở rất đơn giản, nhỏ máu tươi lên hộp báu, trận pháp sẽ tự động giải trừ.

Do trận pháp phong ấn đã thất truyền nên khi hộp báu đã mở, nó cũng đã hỏng hoàn toàn, không cách nào sử dụng lại. Điều này cũng ngăn cản những kẻ có ý đồ không trong sạch dùng hộp báu trống đi lừa đảo.

Tổng cộng mười hộp báu, Sở Hưu mở liền tám cái thì có tới bảy là trống không. Chỉ có một hộp để một quyển sách cũ nát không chịu nổi, hơn nữa còn không phải công pháp, chỉ là sổ ghi chép tài sản tông môn, không có ích lợi gì.

Mãi tới khi Sở Hưu mở hộp báu thứ chín. Hộp báu đó dùng một loại đá màu nâu chế thành, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, bên trên không có bất cứ hoa văn trang trí nào, dáng vẻ rất đơn sơ.

Nhưng sau khi mở ra bên trong lại là một tấm thẻ ngọc cổ, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp.

Thời kỳ thượng cổ, một số cường giả muốn bảo tồn lưu trữ công pháp tốt hơn, họ sẽ không viết công pháp lên giấy mà dùng tinh thần khắc dấu vào các loại ngọc thượng hạng. Chỉ cần không gặp vấn đề bất trắc gì, có qua ngàn vạn năm cũng không hư hỏng.

“Đúng nó rồi!”

Sở Hưu cực kỳ kích động nắm chặt thẻ ngọc, hàng loạt văn tự lập tức tràn vào đầu y.

“Đạo môn bí điển, «Tiên Thiên Công»!”

Môn Tiên Thiên Công mà Sở Hưu vừa nhận được là một chi nhánh của Đạo môn thời thượng cổ, công pháp truyền thừa của Toàn Chân Đạo. Nó có tác dụng chống được bách bệnh, điều hòa hư thực, bồi dưỡng căn cơ, chân khí sinh sôi không ngừng.

Công pháp Đạo môn chú trọng nhất là căn cơ, cũng là công chính bình thản nhất. Bộ Tiên Thiên Công này mặc dù nhìn qua không có điểm đặc biệt gì, nhưng trong đánh giá của trò chơi nó vào khoảng tứ chuyển.

Người có mạnh có yếu, công pháp cũng vậy. Mặc dù công pháp mạnh yếu ra sao liên quan mật thiết cùng người tu luyện. Có người tìa hoa tuyệt thế thậm chí chỉ dùng công pháp cấp thấp tung hoành giang hồ. Nhưng dẫu sao những người như vậy cũng chỉ là số ít, cho nên giang hồ phân chia công pháp thành vài cấp bậc.

Công pháp bình thường tổng cộng có cửu chuyển, nhất chuyển thấp nhất, cửu chuyển cao nhất.

Công pháp từ tam chuyển trở xuống có thể trở thành truyền thừa của một môn phái nhỏ. Bình thường thứ người trong giang hồ tập luyện chỉ có thể coi là kỹ năng quyền cước, thậm chí không đủ tư cách xếp vào công pháp nhất chuyển.

Công pháp tứ chuyển tới lục chuyển đã là bảo bối trong toàn bộ giang hồ, có thể khai tông lập phái.

Về phần công pháp từ thất chuyển tới cửu chuyển thường đều nằm trong tay những môn phái lớn trên giang hồ, rất ít khi xuất hiện trong tay người ngoài.

Trên cửu chuyển còn hai cấp bậc, trong đó một là công pháp chí tôn, ai nhận được có thể xưng bá giang hồ, trở thành võ lâm chí tôn.

Còn một là công pháp tuyệt thế, đúng như cái tên, có một không hai, tuyệt thế vô song, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Ngoại trừ những cấp bậc này trên giang hồ còn một số kỳ công không thể phân chia bằng đẳng cấp, có kẻ tu luyện rất yếu nhưng lại có người tu luyện rất mạnh. Một số kỳ công khác lại có tác dụng kỳ quái đa dạng, không thể xét theo uy lực được.

Tiên Thiên Công này được hậu thế đánh giá là tứ chuyển, là công pháp có thể khai tông lập phái, đương nhiên có cái lý của nó.

Công pháp Đạo môn bồi dưỡng căn cơ, Tiên Thiên Công cũng phát huy điểm này tới cực hạn. Võ giả bình thường cần bồi dưỡng cơ sở từ nhỏ, tuổi tác càng lớn tiến bộ càng chậm. Nhưng Tiên Thiên Công lại không như vậy, nó có thể nhanh chóng tẩy rửa tôi luyện thân thể võ giả, bất kể tuổi tác ngươi lớn đến đâu cũng có thể tái tạo căn cơ.

Vốn trong cốt truyện gốc, Lý Kinh nhận được Tiên Thiên Công khi tuổi tác đã không nhỏ, không còn trong giai đoạn tập võ tốt nhất. Chính nhờ Tiên Thiên Công hắn mới có thể xây dựng lại căn cơ, cảnh giới tiến triển cực nhanh, thậm chí căn cơ còn tốt hơn những thiếu gia đệ tử tu luyện võ công từ nhỏ.

Tình huống trước mắt của Sở Hưu cũng không khác lắm so với Lý Kinh. Mặc dù y xuất thân Sở gia nhưng thực tế khi còn bé không có ai định dạy dỗ y, không có đan dược bồi bổ, cho nên căn cơ của y cũng cực kỳ kém cỏi.

Nhưng giờ có môn Tiên Thiên Công này, Sở Hưu cũng có thể bù đắp khuyết điểm của mình, thậm chí khiến cho điểm xuất phát trên con đường võ đạo của y cao hơn so với võ giả cùng cấp một đoạn.

Nhìn hộp báu còn thừa lại trước mắt, Sở Hưu đưa tay mở nốt. Không ngờ trong hộp báu này lại là một môn công pháp. Công pháp này chưa từng xuất hiện trong cốt truyện gốc. Đương nhiên cũng có thể đã xuất hiện nhưng Sở Hưu không biết.

Môn công pháp này không phải nội công mà là một môn đao pháp kỳ quái tên là «Tụ Lý Thanh Long».

Võ đạo của Sở Hưu chỉ vừa nhập môn. Ngoại trừ những môn công pháp nổi danh trong cốt truyện, đại đa số công pháp khác có bày ra trước mặt y, y cũng không chẳng biết tốt xấu ra sao. Có điều theo hắn thấy, Tụ Lý Thanh Long này đã khá hơn những võ kỹ nhất chuyển gia truyền trong Sở gia rồi. Ít nhất cũng là nhị chuyển.

Đao pháp Tụ Lý Thanh Long này giảng giải kỹ thuật ẩn giấu đao, đao hình ẩn trong tay áo, đao ý giấu trong cơ thể, một đao chém ra sẽ như thanh long rời biển, uy thế vô cùng mạnh mẽ.

Đao, chính là thanh long, ống tay áo, chính là biển rộng ẩn giấu thanh long. Toàn bộ đao pháp hết sức đơn giản, thần vận chỉ có thanh long rời biển, chém ra một đao mạnh nhất chỉ trong chớp mắt.

Nội công chủ tu của Sở gia là Hãn Hải Tâm Pháp, nhưng võ công chiêu thức khác lại không có gì tốt. Sở gia chỉ có những võ kỹ bình thường như quyền cước chưởng, đao thương côn bổng, cái gì cũng có. Lựa chọn loại nào tất cả do sở thích bản thân.

Mặc dù Sở Hưu không nhìn ra Tụ Lý Thanh Long mạnh yếu thế nào nhưng chắc chắn công pháp này tốn hơn mấy đao pháp đơn sơ của Sở gia nhiều.

Ngay lúc Sở Hưu mở hộp báu, Lý Kinh không cam lòng bị Sở Hưu cướp đồ cũng đi tới một gian khách sạn khác tại Nguyên Bảo Trấn, tìm chỗ dựa của mình.