Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 4. Trận chiến đầu tiên, nghịch chuyển

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Chưởng môn sư thúc, người cứ nghỉ ngơi thêm một lúc đi. Chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng ta là được.” Thạch Lỗi đứng chắn trước mặt Diệp Phong, giúp hắn cản bụi đất.

Dáng vẻ của Thạch Lỗi khá vuông vức, tuy rằng không cao nhưng khá là vạm vỡ. Hắn giống như một bức tường che chắn phía trước, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn mà không rõ lý do.

"Không được vô lễ với chưởng môn sư thúc của chúng ta!”

Lý Kiều Kiều cùng Hoắc Vân Kiệt cũng tiến lại đây.

Ba đại đệ tử xếp một hàng đứng chặn ở phía trước, vì Diệp Phong mà chống đỡ khí thế từ các đệ tử Xích Xà Phái.

Nhìn bóng dáng còn non nớt của các đệ tử, Diệp Phong bỗng nhiên có chút cảm động.

“Đây chính là hoạn nạn mới thấy chân tình. Ba đứa bọn nó có thể lưu lại, thế mới đúng là có tình cảm chân thật với Phiêu Miểu Phái, hơn xa thằng nhãi phản bội Tiêu Phạm Cốc.”

Diệp Phong mắng vốn trong lòng.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, một khi Phiêu Miểu Phái vượt qua nguy cơ, về sau tuyển nhận đệ tử nhất định phải lấy trung thành làm trọng tâm.

“Tên chưởng môn này còn chả có tu vi, thế mà các ngươi cũng trung tâm quá nhỉ. Đáng tiếc, các ngươi phải sắp cuốn gói rời khỏi đây rồi.”

Tư Thái Gian khoanh tay, cười khẩy nói.

Ba vị đệ tử rất muốn xông lên tẩn cho Tư Thái Gian một trận, lại bị Diệp Phong duỗi tay ngăn lại.

Chỉ nghe Diệp Phong nói: “Giờ còn chưa phải lúc, đợi đến khi lên lôi đài rồi thì thẳng tay mà đánh.”

“Ôi chao, thẳng tay mà đánh cơ đấy, ta không nghe lầm đấy chứ?”

Tư Thái Gian cùng hơn mười vị đệ tử Xích Xà Phái đứng bên cạnh đều cười ha ha, giống nghe được chuyện mắc cười nhất trên đời.

“Chưởng môn của Xích Xà Phái và Phiêu Miểu Phái đâu?”

Lúc này, một giọng nói hùng hậu từ ngoài cửa truyền đến. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ba nam tử trên người khoác một bộ trường bào màu bạc khá đặc biệt đang đi tới.

Cầm đầu là một nam tử trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu trọc lóc bóng loáng, dáng người mập mạp.

“Bái kiến Chu chấp sự.”

Đệ tử Xích Xà Phái lập tức thu hồi vẻ châm biếm trên mặt, trong giây lát đã biến thành mấy con chó la liếm.

Vị “Chu chấp sự” này hẳn là không đơn giản.

Ông ta là chấp sự của phủ thành chủ thành Bạch Phù, là nhân vật luyện đến Luyện Khí tầng chín, phụ trách quản lý đối chiến giữa các tông môn, có tư cách thu hồi khế đất của tông môn.

Đối với các môn phái xung quanh thành Bạch Phù, Chu chấp sự là một tòa núi lớn khó có thể vượt qua.

“Chu chấp sự, lâu rồi không gặp, ngài lại gầy đi nhiều rồi.”

Từ phía sau đám đệ tử Xích Xà Phái truyền đến một giọng nói nghẹn ngào. Ngay sau đó, một ông lão tóc đỏ ngồi trên xe lăn tiến ra.

Người này chính là chưởng môn Xích Xà Phái, Triệu Đại Giang.

Chu chấp sự vừa nghe thấy có người bảo mình gầy liền lộ vẻ tươi cười: “Không cần phải nhiều lời khách sáo làm gì. Hai vị chưởng môn, trận đối chiến giữa hai phái sắp bắt đầu, hai bên đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Đánh Phiêu Miểu Phái mà còn cần phải chuẩn bị sao?” Triệu Đại Giang âm u cười nói.

Chu chấp sự liếc lão một cái, nhưng cũng không nói lời nào.

Tuy rằng ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng ông ta cũng cho rằng Phiêu Miểu Phái không có một chút phần thắng nào.

Từ lúc vừa tiến đến, ông ta đã nhìn ra, tu vi của Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt, Lý Kiều Kiều đều rất bình thường.

Còn vị chưởng giáo Diệp Phong này thì chỉ là một phàm nhân còn chưa đến cảnh giới Vọng Khí.

Mấu chốt nhất chính là, đệ tử chỉ có ba người.

Dù chỉ thua một trận thì vẫn là thua.

Còn việc "lấy hai thắng ba" trong truyền thuyết, với Chu chấp sự căn bản là chuyện không thực tế.

Đối với ông ta, chủ trì trận đối chiến giữa hai môn phái này thật lãng phí thời gian.

“Lôi đài đã dựng xong, hai bên chuẩn bị một lát rồi lên đài luận bàn.”

Chu chấp sự ném xuống một câu rồi bước ra khỏi đại viện cũ nát của Phiêu Miểu Phái.

“Các ngươi chờ coi!”

Tư Thái Gian trêu tức mà nhìn nhóm Diệp Phong, làm động tác cắt cổ rồi cũng phủi tay rời khỏi đại viện.

“Chưởng môn, chúng ta…”

Hoắc Vân Kiệt nhìn chằm chằm đám người Tư Thái Gian đang rời đi, trầm giọng nói.

Nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị Diệp Phong phất tay cắt ngang: “Hết thảy đều theo kế hoạch mà hành sự.”

“Rõ.”

Ba vị đệ tử gật đầu.

Sau đó, Diệp Phong mang theo mọi người rời đi đại viện Phiêu Miểu Phái, tiến đến một khối đất trống ở trước môn phái.

Nơi này đã được dựng lên một lôi đài bằng gỗ, chung quanh đứng mấy chục người mang phục sức khác nhau, đều là đệ tử của mấy môn phái phụ cận đến xem náo nhiệt.

“Trời trời, Phiêu Miểu Phái chỉ có ba đệ tử, dựa theo quy tắc năm trận thắng ba, bọn họ phải toàn thắng mới có thể thắng được!”

“Muốn thắng còn khó hơn lên trời.”

“Các ngươi xem kìa, đằng kia chính là chưởng môn không có tu vi của Phiêu Miểu Phái đấy, nghe nói là sư đệ của lão chưởng môn.”

“Phiêu Miểu Phái cũng đủ thảm, thế mà lại để một phàm nhân đảm đương chức chưởng môn.”

“…”

Đệ tử các môn phái nhìn đến Diệp Phong và ba vị đệ tử thì không một ai xem trọng.

“Khụ khụ!”

Lúc này, Chu chấp sự đã lên lôi đài: “Xích Xà Phái đề nghị khiêu chiến tông môn với Phiêu Miểu Phái. Hôm nay khai chiến, dựa theo quy tắc năm trận thắng ba, bên thua để lại khế đất tông môn. Bây giờ, mời đệ tử tham chiến của hai phái bước lên đài.”

Lời vừa dứt, Tư Thái Gian cùng bốn vị đệ tử Xích Xà Phái đã nhảy lên lôi đài, từng người triển lộ tu vi của bản thân.

Một người Luyện Khí tầng năm, ba người Luyện Khí tầng bốn, một người Luyện Khí tầng ba.

“Tư Thái Gian không hổ là đệ nhất thiên tài Xích Xà Phái, đã Luyện Khí tầng năm rồi kìa.”

“Mấy vị khác cũng không kém.”

Đệ tử các môn phái khác thấp giọng nghị luận.

“Tiến lên đi!” Diệp Phong làm lơ lời bàn tán của đệ tử các phái, nói.

Ba vị đệ tử gật đầu, dùng cách thức vững vàng nhất bước từng bước một lên lôi đài, cũng triển lộ ra khí tức tu vi.

Một người Luyện Khí tầng bốn, hai người Luyện Khí tầng ba.

“Ha ha ha…”

Đệ tử các môn phái đều phá lên cười.

Bình quân thấp hơn một tiểu cảnh giới, hơn nữa còn là ba đánh năm, vậy thì đánh kiểu gì?

“Bởi vì Phiêu Miểu Phái chỉ có ba vị đệ tử, trước thua hai trận, mời Xích Xà Phái chọn hai người giành chiến thắng xuống lôi đài.” Chu chấp sự nhìn năm vị đệ tử Xích Xà Phái, nói.

Tư Thái Gian nói với hai đồng môn, một vị Luyện Khí tầng ba và một vị Luyện Khí tầng bốn: “Hai người các ngươi xuống đi.”

Hai người kia lập tức đi xuống lôi đài, chỉ còn lại Tư Thái Gian và hai vị đệ tử Luyện Khí tầng bốn.

“Là bên bị khiêu chiến, đệ tử Phiêu Miểu Phái sẽ được quyết định trình tự lên lôi đài cùng đối thủ. Sau đây, trận chiến đầu tiên sẽ bắt đầu.” Chu chấp sự tuyên bố quy tắc, rồi sau đó nhảy xuống lôi đài.

“Ta là đại sư huynh, trận chiến đầu tiên để ta gánh.”

Thạch Lỗi tiến lên một bước, chắp tay với một vị đệ tử Luyện Khí tầng bốn người gầy gò ốm yếu của Xích Xà Phái: “Ta chọn ngươi.”

Lời vừa dứt, bốn người còn lại liền xoay người nhảy xuống lôi đài, không dây dưa dài dòng chút nào.

Trên lôi đài cũng chỉ còn lại Thạch Lỗi và đối thủ của hắn.

“Tiểu tử, dám khiêu chiến với Bộ Phí Lam ta, lá gan của ngươi cũng to đấy!” Bộ Phí Lam lộ ra nụ cười dữ tợn, đôi tay bỗng nhiên xoay vòng, mỗi tay hiện lên một ngọn lửa.

Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên, không khí cũng không ngừng vặn vẹo.

Dù đã cách lôi đài rất xa nhưng đống cỏ khô xung quanh cũng đang có dấu hiệu bốc cháy.

“Đây là thuật pháp cấp một của Xích Xà Phái -《 Hỏa Diễm Chi Xà》. Xem chất lượng của ngọn lửa, hẳn là đã nhập môn, hơn nữa còn gần đến mức tiểu thành rồi.”

Đệ tử của một môn phái nào đó kinh ngạc hô lên.

“Chết đi cho ta!”

Hai tay của Bộ Phí Lam Xích Xà Phái liên tục xoay vòng, phóng ra từng con rắn lửa dài nóng cháy, giống như mũi tên nhọn lao về phía Thạch Lỗi.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là cả người Thạch Lỗi lại phát ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân nổi gió, thi triển《 Phong Linh Bộ 》 cấp nhập môn tránh thoát nguy cơ.

“Ha ha ha…”

“Đường đường là đại đệ tử của Phiêu Miểu Phái, trông cũng to con vạm vỡ, thế mà lại tu luyện một môn thuật pháp chuyên dùng để chạy trốn… Ý, hắn muốn làm gì?”

Đệ tử các phái đang muốn giễu cợt, lại thấy Thạch Lỗi bỗng nhiên thay đổi phương hướng, phóng thẳng về phía Bộ Phí Lam Xích Xà Phái.

“Ngươi đi tìm chết à!”

Bộ Phí Lam đẩy nhanh động tác, trường xà bằng lửa không ngừng phóng ra.

Nhưng ngay sau đó, tốc độ của Thạch Lỗi đột nhiên gia tăng thêm hai phần ba, trước người nhanh chóng ngưng tụ ra một cái khiên bằng ánh sáng dày nặng màu đen sẫm.

Bùm!

Bộ Phí Lam Xích Xà Phái cảm giác như mình đã đụng phải một bức tường, xương sườn không biết đã gãy mấy cây, toàn thân giống như một con diều đứt dây, bị quẳng ra ngoài lôi đài rồi chạm đất một cách nặng nề.

“Trời!”

Mọi người thấy cảnh này đều hít vào một ngụm khí lạnh.