Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Nhớ lúc trước, Phiêu Miểu Phái của chúng ta cũng có một Linh Khí hạ phẩm ‘Huyền Diệp Phi Kiếm’, chỉ tiếc là đã bị Tiêu Phạn Cốc lấy mất rồi, đúng là đáng giận!” Hoắc Vân Kiệt nói một cách bất đắc dĩ.

Đó là kiện Linh Khí duy nhất của Phiêu Miểu Phái mà lão chưởng môn phí rất nhiều tiền mới mua được.

Cuối cùng lại mất như vậy.

Thạch Lỗi cũng không vui lắm, nói: “Sau khi tiểu tử kia phản bội, gia nhập tông môn Nhất Tinh – Thanh Vân Môn, địa vị còn cao hơn phủ Thành Chủ của thành Bạch Phù một chút. Chỉ dựa vào chúng ta e là không đòi về được.”

“Sau này sẽ có lúc đòi được về.” Diệp Phong chỉ về phía Nghênh Phong Phi Kiếm của Mặc Oanh: “Đi, cùng vào thành thôi.”

“Vâng ạ.”

Bốn đệ tử nhảy lên phi kiếm.

Mặc Oanh và Lý Kiều Kiều đứng ở phía trước, Diệp Phong đứng giữa, còn Thạch Lỗi và Hoắc Vân Kiệt đứng sau cùng.

Ong!

Phi kiếm vang lên tiếng động.

Nó thừa nhận áp lực không nên có ở độ tuổi này, chở năm người bay về thành Bạch Phù cách đó hơn mười dặm.

Diệp Phong cũng không biết, ngay lúc bọn họ bay khỏi Phiêu Miểu Phái, một thân ảnh lông xù trắng muốt chui vào đại điện cũ nát.

Nó nghe ngóng ở bên trong một hồi, sau đó như thể rơi vào cái ôm của người mẹ mà dang thành hình chữ X nằm dưới bàn, tiến vào mộng đẹp.

.......

Trên bầu trời, Nghênh Phong Phi Kiếm chở năm người phi hành.

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Phong phi hành.

Lúc trước khi bị lão chưởng môn mang về, hắn chính là dẫm “Huyền Diệp Phi Kiếm” tiến vào Phiêu Miểu Phái.

Một khi đứng lên phi kiếm, Diệp Phong phát hiện hai chân bị phi kiếm hút lấy, rất vững vàng, không sợ bị ngã xuống.

Vèo!

Tốc độ của phi kiếm cực kỳ nhanh.

Chưa đến nửa chén trà nhỏ, nhóm người đã dừng trước cửa Thành Đông, đi vào bên trong.

Diệp Phong dùng một khối linh thạch hạ phẩm đổi lấy mười quan tiền (1), tổng cộng là mười nghìn xu.

Ở đại lục Thần Châu, có thể đổi linh thạch thành hoàng kim, bạc trắng hoặc đồng xu bất cứ lúc nào, nhưng mấy cái sau thì chưa chắc lúc nào cũng đổi được linh thạch, phải xem người sở hữu linh thạch có nguyện ý đổi hay không thôi.

Mà giờ Diệp Phong sắp đói ngất tới nơi, không lo nghĩ được nhiều như vậy, cho nên mới bất đắc dĩ tiêu một khối linh thạch.

Nếu là ngày thường, mười lượng hoàng kim cũng chưa chắc có thể đổi được một khối linh thạch.

Bọn họ tìm một quán cơm gần đó, giải quyết vấn đề cơm nước trước, sau đó đi dạo mấy cửa hàng gạo và chợ bán thức ăn, mua sắm đủ lượng lương thực cho Phiêu Miểu Phái trong vòng nửa tháng.

“Chắc nên quay về rồi, sáng sớm ngày mai còn phải sang đây tuyển đệ tử nữa.” Diệp Phong nói.

“Chưởng môn sư thúc, hiếm khi mới xuống núi được một lần, chúng ta dạo chợ đêm một vòng rồi hẵng về mà!”

Lý Kiều Kiều nhìn hai bên đường phố đều treo đèn lồng, tính ham dạo phố của con gái lại bắt đầu lộ ra.

Lúc này đã là buổi tối.

Trong phạm vi 30 dặm của chủ thành ở thành Bạch Phù, tổng nhân số vượt qua tám trăm ngàn người, cho nên ban đêm rất náo nhiệt, rất thích hợp để dạo chợ đêm.

Diệp Phong nghe vậy liền cau mày.

Hắn cảm thấy thời điểm này mà tiếp tục ở lại thành Bạch Phù, ắt sẽ xảy ra chuyện.

Có lẽ là xác thực suy đoán của Diệp Phong, đường phố phía trước chợt xuất hiện mười mấy người đi tới, toàn bộ đều mặc trang phục đệ tử đen tuyền.

Người dẫn đầu lớn giọng, mặt tối sầm lại.

“Là các ngươi!”

Tư Thái Gian thấy nhóm người Hoắc Vân Kiệt và Diệp Phong liền tức đến mức hai lỗ mũi hếch cả lên.

“Chẳng phải ngươi bị ‘Hỏa Vân Chưởng’ đánh trọng thương à, sao lại hồi phục nhanh vậy?” Thạch Lỗi hỏi trong vô thức.

“Ngươi còn dám nói!”

Tư Thái Gian tức đến run người.

Chuyện hắn ta bị đánh bại đã lan truyền khắp thành, mất hết mặt mũi. Bây giờ cái tên Thạch Lỗi này không nói lời hay thì thôi đi, còn nói mấy lời dở tệ, càng khiến hắn ta tức đến mức thất khiếu bốc khói.

“Ô, y phục của các ngươi... Đây là trang phục đệ tử của môn phái trung đẳng Hắc Huyền Môn mà!”

Hoắc Vân Kiệt tinh mắt, là người nhận ra đầu tiên.

Trải qua nhiều năm, cách phân chia cấp bậc các môn phái đã được định rõ.

Từ thấp đến cao, phân biệt bằng ba cấp: Hạ đẳng, trung đẳng và cao đẳng.

Trên môn phái chính là tông môn, được tạo thành từ năm tinh cấp.

Đứng đầu là thế lực mạnh nhất đại lục, cũng chính là Bất Hủ thánh địa có thực lực vượt xa ngũ tinh tông môn.

Ở thành Bạch Phù, có hơn trăm môn phái, nhưng không hề có một tông môn tinh cấp, cao nhất chỉ là ba môn phái cao đẳng.

Xuống dưới là môn phái trung đẳng giống như Hắc Huyền Môn, có khoảng mười mấy môn phái. Các chưởng môn đều là Luyện Khí tầng chín, nói chung thực lực cường đại.

“Nhận ra trang phục này, nên chắc biết đã có chuyện gì rồi chứ?”

Tư Thái Gian vỗ ngực, vẫn ngạo nghễ như trước.

Xích Xà Phái mất đi khế đất tông môn, chỉ đành phải dọn đi.

Nhưng đúng lúc này, chưởng môn Triệu Đại Giang nhận được lời mời, đưa toàn bộ Xích Xà Phái gia nhập môn phái trung đẳng Hắc Huyền Môn, trợ giúp môn phái này tiến lên môn phái cao đẳng.

Khiến cho tài lực môn phái trung đẳng Hắc Huyền Môn thêm hùng hậu.

Vị chưởng môn này lấy ra một viên “Khí đan trị thương hạ phẩm”, giúp Tư Thái Gian khôi phục gần hết thương thế chỉ sau nửa ngày.

Mà đêm nay, Tư Thái Gian chuẩn bị lên phố để giải sầu, lại không ngờ chạm mặt Diệp Phong ở nơi này.

Lửa giận trong lòng đột nhiên bừng lên.

“Vây lại cho ta!”

Tư Thái Gian vung tay lên, hơn mười đệ tử Luyện Khí cảnh bao vây lấy nhóm người Phiêu Miểu Phái ngay lập tức.

“Xui xẻo!”

Diệp Phong không còn gì để nói.

Thành Bạch Phù có quy định không được ngự kiếm phi hành ở trong thành, nếu không, hắn thật sự muốn trực tiếp phi kiếm đi luôn.

“Các ngươi định phá vỡ quy tắc trong thành à?”

Hoắc Vân Kiệt tiến lên một bước, chỉ vào Tư Thái Gian: “Nơi này là khu chủ thành, các ngươi vẫn dám động thủ ở đây?”

“Không tạo ra thiệt hại lớn, không cướp đồ vật, chỉ là các đệ tử đánh nhau một trận, chưa chắc phủ Thành Chủ đã quản.”

Tư Thái Gian vừa cười dữ tợn vừa nói, hiển nhiên là hắn ta đã nằm lòng mấy thứ này rồi, không có gì phải sợ cả.

Hắn ta vung tay lên, hơn mười đệ tử đồng thời thi triển pháp thuật, liền muốn động thủ.

“Bảo vệ chưởng môn sư thúc!”

Thạch Lỗi thi triển ‘Thiết Thuẫn Thuật’ đại thành để ngăn ở phía trước ngay lập tức, đảm đương lớp phòng ngự đầu tiên.

Lý Kiều Kiều và Hoắc Vân Kiệt chia ra hai bên.

Còn phía sau là Mặc Oanh, lưng đeo phi kiếm.

Nàng không ra tay, mà chỉ nhìn bốn người đoàn kết đồng lòng ở trước, lòng hơi khó hiểu.

Trên đời này thật sự có mối quan hệ tốt như vậy sao?

Mặc Oanh không hiểu.

Nhưng nghĩ tới người bắt nàng đi tới Phiêu Miểu Phái, Mặc Oanh chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn chuẩn bị ra tay.

“Bây giờ ngoan ngoãn nằm xuống để bọn ta đánh một trận, bọn ta có thể nương tay đôi chút.”

Tư Thái Gian nở nụ cười đắc ý.

Một mình đánh không thắng, quần ẩu còn sợ thua sao?

Hắn ta như nhớ tới điều gì, chợt hạ giọng bổ sung: “Ngàn vạn lần đừng đánh trúng chưởng môn Phiêu Miểu Phái, nếu không lại không dễ thu dọn, đánh vào mấy người khác là được.”

“Vèo” một tiếng.

Ba người Lý Kiều Kiều, Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi tức khắc lưng dựa lưng, ném Diệp Phong qua một bên.

“Này… Nói bảo vệ ta thật tốt mà như này à?”

Khóe miệng Diệp Phong giật giật.

“Chưởng môn sư thúc cứ yên tâm, bọn họ không dám động vào ngài đâu, bằng không sẽ bị phủ Thành Chủ nghiêm trị.”

Thạch Lỗi nói một cách nghiêm túc.

Mặc Oanh chứng kiến một màn này liền trợn trắng mắt.

Nhưng trái lại, nàng cảm thấy một môn phái kiểu này mới thú vị, rất bình dân, giống hệt lời người kia nói, rất hợp với mình.

“Cùng lên cho ta!”

Tư Thái Gian ra lệnh, mười mấy người vây xung quanh tiến lên, có người thi triển “Hỏa Diễm Trường Mâu”, lại có người dùng “Hỏa Diễm Chi Xà”, rất hùng hổ.

“Hình như ba người chúng ta đấu không lại rồi!”

Thạch Lỗi cảm thấy da đầu tê dại hết cả lên.

Vẻ mặt Hoắc Vân Kiệt và Lý Kiều Kiều cũng trở nên ngưng trọng, còn suy tính có nên liều mạng hay không.

“Phiền ghê!”

Ngay lúc nhóm người Hoắc Vân Kiệt cho rằng bản thân sắp bị đánh te tua, lại nghe một giọng nói trong trẻo nhưng chớm lạnh vang lên từ phía sau, như thể sắp mất kiễn nhẫn.

Keng!

Một thanh phi kiếm nở rộ linh quang lóa mắt, xẹt qua giữa không trung với đường cong hoàn hảo.

Nơi nó đi qua, mười mấy người Tư Thái Gian đều bị kiếm khí đánh vào, quần áo trên người đều bị cắt nát, rách một mảng lớn.

“Quần áo của ta!”

Tư Thái Gian phát hiện quần áo của mình bị kiếm khí xé rách te tua, lác đác vương lại mấy mảnh ở trên người.

Gió đêm thổi qua làm cho cả người rét lạnh.

Hắn ta trợn trừng mắt, nhìn về phía Mặc Oanh đứng phía sau Diệp Phong, phát hiện tay nàng đang niết kiếm quyết, bên cạnh còn có một thanh phi kiếm đang chậm rãi xoay quanh.

“Kiếm... Kiếm tu?”

Tư Thái Gian kinh hãi, bất chấp việc giáo huấn Hoắc Vân Kiệt, vội vàng che chở những vị trí mấu chốt rồi quắp đuôi chạy mất.

“Chạy đi!”

Những người khác cũng nhanh chân chạy trốn.

Cộp cộp cộp....

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang vọng từ xa truyền đến, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.