Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 7: Có linh căn không nhận 1

Sở Duyên trợn tròn mắt, chẳng muốn quản tên thần kinh kia.

Không hiểu sao lại gọi hắn là tiền bối gì đó, toàn bộ coi như không nghe thấy là được.

Hắn đi về phía cái rương.

Vươn tay cầm một bản trong đó.

Chân thân của Thiên Đạo!

Trái lại cái tên nghe rất uy phong khí phách, đáng tiếc là giả.

Mở ra nhìn.

Trang đầu tiên đã chọc cười Sở Duyên.

Giả thiết tu sĩ cảnh giới Hóa Thần đang ngộ đạo, trong đầu nghĩ tới Thiên Đạo, câu thông với Thiên Đạo, còn hấp thu Thiên Đạo Chi Lực ở trên người mình, khiến mình quen với Thiên Đạo Chi Lực.

Trong lúc chiến đấu, dẫn Thiên Đạo Chi Lực nhập thể, hình thành chân thân của Thiên Đạo, tu luyện càng tinh thông, đạt được càng nhiều!

Vừa nghe đã biết là lừa người ta!

Lại nhìn cuốn thứ hai...

Bàn về chăm sóc tiên trư sau sinh.

Phụt!

Trong lòng Sở Duyên cười giống như mập mạp trăm cân, mặt ngoài vẫn thản nhiên hờ hững.

Hắn để sách xuống, nhìn về phía Trương Tam, thản nhiên nói.

“Những thứ này bổn tọa mua hết, tính theo cân đi, một cân bao nhiêu tiền?”

Trương Tam: “?”

Tính theo cân?

Những thứ này đều là bí tịch pháp điển của mỗi đại tông môn, tính theo cân sao?

Bí tịch pháp điển của mỗi thế lực đại tông môn...

Trong đó thậm chí bao gồm một số bí pháp không truyền của Thánh Địa Đông Châu, bí mật ghi lại.

Thứ quý trọng như vậy...

Bán theo cân sao?

Nếu chủ những tông môn thế lực này nghe thấy những lời này, có thể tức tới mức tẩu hỏa nhập ma hay không...

Gương mặt Trương Tam cứng đờ, hắn ta muốn trả lời, nhưng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể im lặng không nói.

Sở Duyên cũng mặc kệ con hàng này.

Lập tức cầm lấy rương suy nghĩ một lát.

Sau đó chậm rãi nói.

“Ta thấy tính cả thùng, đại khái nặng chừng tám cân, ta tính ngươi một lượng bạc một cân, tám cân là tám lượng, ngươi cầm lấy đi.”

Hắn lấy tám lượng bạc trong tay áo ra đưa cho Trương Tam.

Đừng hỏi hắn lấy tiền đâu ra.

Hỏi chính là lúc trước khi xuống núi, tiện tay “cướp của người giàu chia cho người nghèo” cướp được.

Trương Tam nhìn tám lượng bạc trên tay, khóc không ra nước mắt.

Chuyện này...

Chuyện này...

Hắn ta nên làm thế nào đây?

Hắn ta vô cùng luống cuống.

Hắn ta còn có thể chủ động nói, những thứ này đều là bí tịch pháp điển chân chính hay sao?

E rằng nói, lão gia hỏa cảnh giới Độ Kiếp này sẽ tới trừ ma vệ đạo, xử lý hắn ta, những bí tịch pháp điển này vẫn là của lão gia hỏa này.

Bây giờ đưa cho, hắn ta còn có đường sống!

Cho nên, không thể nói!

Nhưng mà dùng tám lượng bạc này đổi lấy đống bí tịch pháp điển đó, hắn ta không cam lòng!

Trương Tam nuốt nước bọt, hắn ta nghiến răng nói:

“Tiền bối, tám lượng bán pháp quyết “giả” này cho ngươi, có thể, nhưng mong tiền bối có thể nhận ta làm đồ đệ! Dạy bảo ta!”

Nhập môn hạ của vị tiền bối này!

Hắn ta xem như đã nhìn ra, những pháp quyết này là sắp không trở lại.

Nếu không lấy lại được, vậy thì bái nhập môn hạ vị tiền bối này.

Vậy những pháp quyết này, hắn ta vẫn có đọc như cũ.

Còn được một người cảnh giới Độ Kiếp dạy bảo.

Sở Duyên đang xách rương nghe thấy thế, nhíu mày nhìn về phía Trương Tam nói: “Đạo hữu muốn bái nhập Vô Đạo Tông ta sao? Vậy xin hỏi đạo hữu có linh căn không?”

Linh căn cao?

Trương Tam nghe thấy đề tài này, lập tức vỗ ngực, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo nói: “Khởi bẩm tiền bối, vãn bối chính là Phong Linh Căn chi thể!”

Phong Linh Căn!

Đây chính là một loại mạnh trong linh căn.

Người có được linh căn này, không có người nào không phải là hạng người thiên phú xuất chúng.

Nhớ năm đó khi kiểm tra linh căn, hắn ta được kiểm tra ra Phong Linh Căn, đã kinh hãi toàn trường.

Có không biết bao nhiêu tông môn vì tranh hắn ta mà rách đầu.

Hắn ta tin tưởng, chỉ cần hắn ta nói ra linh căn của hắn ta, vị tiền bối này nhất định sẽ sinh ra tâm tư với hắn ta.

Ừm, hắn ta tin tưởng, hắn ta kiên định.

Nhất định sẽ như vậy.

Nếu không phải thì sao?

Ha ha.

Nếu không phải, vậy hắn ta sẽ quay đầu nuốt sống cây bên cạnh, ăn sạch!

Ngay lúc Trương Tam cảm thấy sắp dập đầu tiến hành bái sư.

Sở Duyên lại nói với hàm ý sâu xa: “Đạo hữu, ngại quá, Vô Đạo Tông ta chỉ nhận người không có linh căn, có linh căn luôn không nhận, đạo hữu xuống núi đi, bổn tọa đi đây.”

Sau khi nói xong, hắn mang theo cái rương, lòng bàn chân sinh mây, nhanh chóng bay về phía bến sau.

Trương Tam: “?”

Tiền bối, ngài không thích hợp.

Ta đều đã mơ mộng toàn bộ quá trình, lúc này ngươi đã đi rồi hả?

Trương Tam nhìn bóng dáng Sở Duyên rời đi, chỉ có thể mắng thầm một tiếng trong lòng.

...

Bến sau.

Sở Duyên dẫn theo cái rương to đi về bên này.

Hắn không phải đặt những pháp quyết tu luyện “giả” tới điện Truyền Pháp trước tiên.

Mà cầm lấy trận đồ đại trận hộ sơn của Vô Đạo Tông xem.

Hắn nhớ rõ phía trên đại trận hộ sơn của Vô Đạo Tông, có năng lực ẩn giấu tông môn.

Ừm, hắn tính toán ẩn giấu Vô Đạo Tông đi.

Lần này còn tạm.

Chỉ là người bán sách đi ngang qua mà thôi.

Nếu lần sau thực sự là người nhà của đệ tử Diệp Lạc kia tới đón Diệp Lạc thì sao?

Không được, hắn nhất định phải giữ Diệp Lạc một năm mới được.

Cho nên hắn phải ẩn giấu Vô Đạo Tông đi, như vậy người khác sẽ không tìm được, Diệp Lạc cũng có thể im lặng ở trên núi một năm.

Sở Duyên nhìn trận đồ rất lâu.

Cuối cùng cũng biết rõ sử dụng như thế nào.

Điều động pháp lực rót vào trận đồ.