Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Nói xong ngón tay chỉ một cái, trong chớp mắt Tiêu Dao đã đứng trên pháp bảo phi hành của Lữ Bất Quần, cạnh sát bên ông. Đồng thời, cũng cách thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn tú kia gần hơn.

Lữ Bất Quần chỉ vào thiếu niên, nói với Tiêu Dao:

“Đây là Ngũ sư huynh của con, Phương Yển, cũng là đệ tử vi sư mới thu không lâu. Trước khi nhập môn nó đã từng tự tu luyện, tư chất Phương Yển tuy ngang ngửa với con nhưng ngộ tính hơn người, nay đã có tu vi Luyện Khí kì tầng năm, có thể tự ngự khí phi hành, về sau con phải học tập sư huynh nhiều hơn nhé.”

Thiếu niên nhìn Tiêu Dao, gật đầu ra hiệu, mà Tiêu Dao vẫn đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn cậu, chỉ nhỏ giọng nói:

“Tiêu Dao bái kiến Phương sư huynh.”

Lữ Bất Quần nhìn dáng vẻ cúi đầu rụt rè của Tiêu Dao, lắc lắc đầu:

“Tiêu Dao, ngẩng đầu lên đi.”

Lúc này Tiêu Dao mới ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sư phụ mình.

Chỉ thấy sư phụ vẻ mặt ngạo nghễ, thâm thúy nói:

“Phàm là đệ tử Yêu Nguyệt Phong ta, không ai không thiên tư hơn người, trí tuệ phi phàm, là nhân tài hiếm có trong giới tu tiên. Cho nên chúng ta bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị quần hùng có gì là lạ? Nay con cũng đã là đệ tử Yêu Nguyệt Phong ta, con phải luôn ưỡn ngực ngẩng đầu, chớ để người khác coi thường!”

Mình cũng có thể giống như Phương sư huynh và sư phụ sao? Tiêu Dao ngay cả nghĩ cũng không dám. Nhìn lại đóa kim sen dưới chân, bản thân đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới mọi người ngẩng dầu nhìn nàng, trong mắt tràn ngập hâm mộ và ghen tị. Mà Tiêu lão gia lại trừng lớn đôi mắt, có chút không cam lòng nhưng cũng không thể không cúi người trước nàng.

Giờ phút này trong lòng Tiêu Dao xuất hiện cảm giác tự hào cùng ưu việt mà nàng chưa bao giờ có. Dường như nàng có thể cảm nhận được vì sao sư phụ và sư huynh lại kiêu ngạo như vậy. Hóa ra trong mắt tiên nhân, người phàm nhỏ bé như con kiến hối, mà giờ phút này đây, nàng cũng đã vượt qua long môn hóa rồng.

Nhìn sư huynh bên cạnh, Tiêu Dao bất giác nâng cằm. Lữ Bất Quần thấy nàng đã hiểu, mới lộ ra nụ cười vừa lòng.

Đột nhiên Tiêu Dao nhớ ra A ma vẫn còn ở bên dưới, liền kiêu ngạo ngầng đầu, vui vẻ phất tay với A ma, biểu đạt niềm vui sướng của mình. Nàng thấy A ma dường như nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lại mang theo chút lo lắng.

Lúc này Tiêu Dao tuổi còn nhỏ, lại mới một bước lên mây hóa rồng, không nhận ra nỗi lo của A Ma. Tuổi nhỏ như nàng sao có thể hiểu được, con đường tu tiên này chậm dãi, dài lâu, tàn khốc dữ dội, cho dù đã từng kinh tài tuyệt diễm, tỏa sáng chói lọi nhưng nếu không thể đến bên kia bờ trường sinh thì chẳng bằng thanh thanh thản thản làm một gã mãng phu tiêu diêu tự tại nơi sơn dã.

Nhiều năm sau, thời gian trôi qua rất rất lâu, lúc nàng giật mình quay đầu, mới phát hiện ra tiếng thở dài của A ma đã sớm nói cho nàng con đường tu tiên này có bao gian nan vất vả.

Vạn Hoa Sơn nằm ở phía Đông đại lục Thái Cổ, sơn mạch kéo dài trăm dặm, trải ngang trải dọc khắp nơi. Nơi này khí hậu hợp lòng người, phong cảnh tú lệ, dị thảo vô cùng phong phú, cả núi toàn là chim muôn thú vật quý hiếm, hơn nữa trong núi linh khí nồng đậm là nơi vô cùng tốt để tu đạo.

Tuy nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân chân chính khiến Vạn Hoa Sơn nổi danh. Điều khiến Vạn Hoa Sơn danh dương cả hồng trần thế tục lẫn giới tu tiên chính là đại phái tu tiến chiếm cư linh mạch Vạn Hoa Sơn nàyTiên Vũ Môn.

Thân là một trong số ít đại phái tu tiên cỡ lớn của Thái Cổ, Tiên Vũ Môn đã có lịch sử hơn trăm vạn năm, lại vững vàng chiếm lấy vị trí đứng đầu tứ đại môn phái tu tiên trên đại lục Thái cổ, có thể nói là thanh danh hiển hách trong giới tu tiên.

Mấy ngày nay, phụ cận Vạn Hoa Sơn liên tục có vệt sáng vụt qua. Trên ngọn núi cao nhất – Liên Hoa Phong thường thường tỏa ra ánh hào quang lấp lánh, tiên thú tề tụ, cho dù là người phàm đi ngang qua cũng có thể dùng mắt thường nhìn thấy, dùng tai tiếng tiên đề.

Người phàm chỉ biến nơi đây có thần tiên ở, tuy rằng rất hiếm khi gặp, nhưng hôm nay lại tỏa ra hào quang chói lóa, hẳn là các thượng tiên tụ lại cử hành nghi lễ gì đó, cho nên cũng cố gắng không tới gần khu vực này, chỉ đứng từ xa xa dập đầu một cái rồi rời đi.

Chỉ có người tu tiên mới biết, hôm nay là một ngày có thể nói là chấn động toàn bộ đại lục Thái Cổ, thậm chí toàn bộ phạm vi Thái Cực – bởi có bậc đại năng sắp phi thăng.

Trong tỉ tỉ vạn vạn người mới có một hai người tu tiên, mà trong đám tu sĩ thì người có thể thành đại năng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, hiện nay linh khí không nồng đậm như thời thượng cổ, vài vạn năm thậm chí cũng không có lấy một người phi thăng.