Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!



“ A ma cứ mang theo Tiêu Dao đến đại viện khác biết!.”

Không ngờ tai người nọ vô cùng thính, chạy xa mấy trượng rồi vẫn còn nghe thấy.

A ma quay đầu lại, không ngờ trong vòng hai câu nói mà Tiêu Dao đã sớm giúp bà đậy lại nắp nồi trên bếp, tắt lửa, vẻ mặt kích động giục bà:

“A ma, chúng ta mau đi thôi, để các tiên sư chờ lâu không tốt đâu.”

Giờ phút này Tiêu Dao cảm thấy vận đỏ của mình đến rồi. Vừa rồi nàng còn đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến các tiên sư thu nhận mình, giờ cơ hội đã đến, tiên sư muốn chọn đệ tử, đây chính là vận may ngàn năm có một, cho dù cuối cùng không được chọn làm đệ tử, không chừng có thể cầu xin các tiên sư cho nàng đi theo làm phó dịch.

Tiêu Dao xiết chặt nắm tay nho nhỏ, thầm nghĩ bất luận thế nào cũng phải thử một lần, bằng không cơ duyên như vậy sẽ không bao giờ đến lần nữa.

Khi Tiêu Dao đỡ A ma tuổi đã cao tới đại viện, trong viện đã đứng đầy người. Phần lớn là cha mẹ dẫn con mình tới, trong đám nhỏ, đứa lớn nhất không quá mười năm tuổi, đứa nhỏ nhất còn đang gào khóc đòi ăn.

Có gia phó nhìn thấy Tiêu Dao và A ma tiến vào, liền tiến lên chỉ vào một hàng dài đầy người đang chờ nói:

“Đi qua bên kia xếp hàng.”

A ma dẫn Tiêu Dao đứng vào trong đội ngũ. Lúc này Tiêu Dao liếc một vòng mới nhận ra đứng giữa không trung ngay trước hàng người là nhóm tiên nhân mà nàng nhìn thấy bên giếng hồi nãy. Bọn họ thân thẳng như tùng, tà áo tung bay, vẻ mặt kiêu ngạo. Tất cả thôn dân đều vô cùng sùng kính ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt kích động, hận không thể lập tức đưa con nhà mình cho các tiên sư, từ nay về sau để chúng đi lên con đường đại đạo thành tiên, làm rạng rỡ tổ tông.

Mà Tiêu Dao cũng tràn trề mong đợi và hâm hộ như họ. Lúc trước cách xa quá, nàng không nhìn rõ nhưng giờ đứng gần nàng mới phát hiện không ngờ trong đám tiên sư có một thiếu niên ước chừng mười một mười hai tuổi.

Đương nhiên, trong nhóm tiên sư vẫn còn vài đứa bé tầm hơn mười tuổi khác, bao gồm cả Tiêu gia Tam tiểu thư Tiêu Vũ Hà. Nhưng phần lớn những đứa bé này đều đứng phân tán trên tiên khí của các tiên sư trưởng thành, có vẻ là đệ tử vừa được tuyển. Duy chỉ có thiếu niên kia là tự mình điều khiển một phi kiếm, cực kì nổi bật.

Thiếu niên có búi tóc vấn cao, một thân quần áo trắng như tuyết, khoanh tay đứng thẳng trên phi kiếm. Tuy rằng chỉ mới mười một mười hai tuổi, nhưng dung mạo tuấn tú phi phàm, khí chất hơn người, dáng người cao gầy. Cho dù cậu không tự ngự kiếm thì với dáng vẻ đó vẫn có thể thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành tiêu điểm của đoàn người như thường.

Tiêu Dao chưa bao giờ gặp thiếu niên nào đẹp như vậy, cho dù là mỹ nam tử vẽ trong sách cũng không đẹp bằng cậu. Huống hồ cậu còn có thể tự mình ngự kiếm phi hành. Nàng không nhịn được mà nhìn chằm chằm thiếu niên đó, trong lòng hâm mộ không nói lên lời.

Bỗng nhiên thiếu niên dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng về phía Tiêu Dao, rơi xuống trên mặt nàng.

Tuy chỉ là một cái liếc nhẹ, nhưng Tiêu Dao cũng không dám đối diện với ánh mắt đó, nhìn lại một thân quần áo đơn sơ loạn bẩn trên người, nàng xấu hổ cúi đầu không dám nhìn tiếp.

Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, thiếu niên kia đã thu lại ánh nhìn từ lâu, mà Tiêu Vũ Hà cách cậu không xa đang nói gì đó với cậu, sắc mặt đỏ bừng, thiếu niên thỉnh thoảng gật đầu, hoặc đáp lại một hai câu.

Tiêu Dao chợt thấy hơi mất mát, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã tập trung sự chú ý vào ba vị tiên sư đứng đầu.

Chỉ thấy lão giả thu nhận Tiêu Vũ Hà ban nãy, nhìn về phía đứa trẻ đang được ánh sáng trắng bao phủ bên dưới, lắc đầu nói:

“Không có linh căn, ngươi về đi.”

Mẹ của đứa trẻ nghe vậy thì vô cùng thất vọng, dẫn con đi xuống. Đám người còn lại biểu cảm không giống nhau, có người thở dài, có người cảm thấy may mắn, có người cảm thấy lo sợ, cũng có người vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Đã hơn mười đứa bé được kiểm tra, cơ bản đều không có linh căn. Đừng nói là đơn linh căn giống Tiêu Vũ Hà mà ngay cả song linh căn hay tam linh căn cũng không có.

“Ồ? Đứa bé này là tam linh căn, kim thủy mộc kết hợp, tạp chất rất nhiều, sư huynh, huynh thấy thế nào?”

Tiên sư họ Lý dáng người nhỏ nhắn bỗng chỉ vào một đứa trẻ, hỏi lão giả.

Lão giả nhìn đứa trẻ rồi nhìn ánh mắt mong đợi của cha nó một chút, buồn bã nói:

“Nói thế nào thì cũng là người có linh căn, tuy rằng không thể làm đệ tử nội môn, nhưng nhận làm đệ tử ngoại môn, trông coi linh thú cũng không tệ. Ngộ nhỡ có cơ duyên, chưa chắc đã không thể vào nội môn tu luyện tiên pháp, không biết ngươi có bằng lòng không?”

Cha đứa bé vừa nghe thế đã kích động kéo con quỳ xuống trước mặt lão giả không ngừng dập đầu nói:

“Đa tạ tiên sư, con nhà tôi đương nhiên là bằng lòng!”

Lão giả vừa lòng gật gật đầu:

“Ngươi mang đứa bé đứng sang một bên đi, chờ kết thúc rồi ta sẽ có an bài.”