Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Không muốn vì kiếm linh thạch mà chậm lại tiến độ tu luyện cho nên Tiêu Dao tìm một công việc tương đội thoải mái, đó là thay Ngô chưởng sự phân công công việc cho các đệ tử ngoại môn mới đến. Bên ngoài thì tưởng công việc này béo bở, nhưng trên thực tế phần lớn các đệ tử bị sai tới chỗ nàng đều xuất thân nhà nghèo, trong nhà túng thiếu cho nên mới trở thành đệ tử ngoại môn để cải thiện cuộc sống, căn bản không có đâu mà hối lộ.

Đương nhiên Tiêu Dao cũng không để bụng. Công việc này cũng mười năm mới phải làm một lần, thời gian còn lại đều rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng kiếm được mấy khối linh thạch, thôi thì có ít còn hơn không.

Bay vào Vạn Nhận Phong, Tiêu Dao liền xuống khỏi phi kiếm. Trong môn phái có quy định, ngoại trừ bên ngoài ngũ phong, tất cả đệ tử dưới Kim Đan kỳ đều không được phi hành. Đến đây, nàng chỉ có thể đi bộ lên núi.

Đến lưng chừng núi bỗng nghe thấy có đệ tử lên tiếng:

“Mau nhìn kìa! Đó không phải là Quý sư thúc sao?”

Chỉ thấy một đám mây ngũ sắc từ từ hiện ra, trên đó chở một nam tử thanh niên, mày kiếm mặt sáng, ngũ quan cương nghị, đường môi mím chặt, trên người tản ra uy áp nhàn nhạt. Mà bên cạnh hắn là một thiếu niên thanh tú, tóc xanh mắt xanh, không cần dùng ngoại lực cũng có thể tự phi hành. Chỗ hai người đứng tỏa ra uy áp vô hình lạnh như băng, khiến cho tất cả các đệ tử Trúc Cơ kỳ đều không tự chủ mà quỳ xuống. Dưới loại uy áp này, người tu vi thấp mà dãy dụa hoặc phản kháng một chút đều sẽ cảm thấy người như bị chia năm xẻ bảy, không thể không cúi đầu.

Tất cả các đệ tử trên sơn đạo đều kinh sợ quỳ xuống hành lễ. Nhưng trong đan điền và thức hải của Tiêu Dao đều tràn ngập tiên khí, cho dù đối phương cao hơn nàng vô số cảnh giới, chỉ cần đó không phải là tu sĩ cũng hấp thụ tiên khí như nàng thì nàng sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Cho nên nàng thoáng chậm nửa nhịp, lúc này mới giật mình cúi đầu quỳ xuống.

Đệ tử cả núi đều đã quỳ nên động tác chậm nửa nhịp của nàng vô cùng nổi bật khiến cho thiếu niên tóc xanh mắt xanh kia khi đi đến không khỏi nhìn nàng không rời mắt.

Cảm thấy người bên cạnh có chút khác thường, Quý Thanh Phong dừng lại hỏi:

“Sao vậy Bích Tình?”

Ánh mắt Bích Tình vẫn dừng ở nơi khác, giống như không nghe thấy Quý Thanh Phong gọi.

Thấy linh thú của mình ngẩn người, Quý Thanh Phong thoáng nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Bích Tình, đi đến bóng dáng gầy yếu đang quỳ bên kia, bình tĩnh nói:

“Bích Tình, ngươi có từng hối hận?”

Câu này là dùng thần thức truyền âm, Bích Tình hơi ngừng lại, vẻ mặt lập tức kiên định như cũ.

“Chủ nhân, Bích Tình chưa bao giờ hối hận. Lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy.”

Lúc này Quý Thanh Phong mới thoải mái

“Nếu Bích Tình đã dứt khoát, vì cớ gì lòng còn lưu luyến.”

Đôi mắt xanh của Bích Tình khẽ đóng, nhẹ giọng nói

“Đạo vốn vô tình, Bích Tình không có gì lưu luyến. Chỉ là lâu rồi không gặp, cho nên hôm nay gặp lại không khỏi có chút cảm khái.”

Quý Thanh Phong thoáng gật đầu

“Ta biết Bích Tình là người trọng tình cảm, nhưng không cần quá đồng tình. Người tu đạo, nghịch thủy hành châu, không tiến thì lùi, mọi người đều có cơ duyên khác nhau, tạo hóa cũng khác nhau. Từ lúc ngươi đưa ra lựa chọn thì chỉ có thể nói duyên phận của nàng và ngươi đã hết, hai người đã sớm không cùng một bậc. Qua thời gian, chênh lệch càng lớn, không cần phải bùi ngùi. Hôm nay ta cho phép ngươi liếc mắt một cái, kết thúc chuyện trước kia, sau này gặp lại đó chính là người lạ.”

Ánh mắt cuối cùng dừng trước thân ảnh đang quỳ bên dưới, Bích Tình chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra đã tĩnh lặng như nước.

“Bích Tình hiểu rồi. Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”

Thoáng thấy Bích Tình đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc trước, Quý Thanh Phong mỉm cười vuốt cằm, tiếp tục khống chế đám mây ngũ sắc rời khỏi Vạn Nhận Phong.

Hắn đứng trên tường vân, nhìn Vạn Nhận Phong càng ngày càng xa, trong lòng thầm thì:

Tiêu Dao, tu đạo vô thường. Ta từng bị ngươi và Phương Yển bỏ xa nhưng đảo mắt ngươi ngay cả hi vọng Kết Đan cũng xa vời. Sau này sợ là không bao giờ gặp lại.

Hắn lắc đầu, thúc giục tường vân, đảo mắt đã biến mất nơi chân trời.

Các đệ tử trên núi thấy Quý sư thúc vừa rồi không biết tại sao lại đột nhiên dừng lại, nửa ngày cũng không dám thở mạnh, đợi đến khi cỗ uy áp kia biến mất mới dám đứng dậy.

Tiêu Dao cũng đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên người tiếp tục đi về phía trước. Ấy chỉ có Báo Nanh Kiếm thò đầu ra từ trong ngực nàng, hung hăng nhe răng về phía hai người kia vừa rời đi:

“Phi, cái gì mà đại đạo vô tình, cái gì mà người trọng tình cảm, rồi còn giả mù sa mưa nói cái gì mà không hối hận. Hừ, cái thằng yêu quái lông xanh mắt xanh nhà ngươi chính là phản đồ thì có!”