Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Mỗi khi nghe nó kiêu ngạo nhắc tới Chân Tiên giới, Tiêu Dao luôn cười tỏ ra không để ý nhưng trong lòng lại sôi trào.

Tiên giới thật sự tồn tại sao? Cho dù thật sự tồn tại, thì tiên khí loãng như vậy đủ để cung cấp cho mình tu tới Chân Tiên giới sao? Chỉ sợ mình đã sớm hóa thành đống xương trắng?

Giờ phút này mấy thứ đó cách nàng quá xa, nay nàng chỉ hi vọng trước khi đại nạn ập xuống có thể một lần nữa luyện thành Kim Đan. Cho nên nàng vẫn gian khổ ngày ngày tu luyện, không dám lười biếng, cho dù chuyện Kết Đan chỉ có một tia hi vọng mỏng manh, nàng cũng phải chặt chẽ bắt lấy!

Bời vì nàng vẫn còn chấp niệm, vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.

Cái tên Báo Nanh Kiếm này là do Tiêu Dao đặt. Lúc trước khi Tiêu Dao thành công Trúc Cơ một lần nữa, tâm trạng không tốt, cho nên khi chia lìa nguyên thần và linh hồn, đắp nặn thân thể cho nó cũng không quá coi trọng chuyện này, trong lòng nghĩ đến cái gì thì liên theo đó mà biến ra. Sau đó, cũng không thèm tử tế nghĩ cho nó một cái tên mới mà trực tiếp gọi luôn là Báo Nanh Kiếm.

Nó từng mãnh liệt kháng nghị, hy vọng Tiêu Dao có thể gọi nó bằng cái tên “Hồng Mông” vốn có, nhưng bị Tiêu Dao kiên quyết bác bỏ.

Báo Nanh Kiếm không muốn thỏa hiệp, từng kiên trì một hồi, nhưng thời gian qua đi, nó cũng đành kệ nàng. Thử nghĩ xem, cả thiên hạ cũng chỉ có một người nói chuyện với ngươi, thế thì gọi ngươi là gì còn không phải do người ta quyết định sao?

Trong mắt Tiêu Dao, Báo Nanh Kiếm tràn đầy sắc thái thần bí. Ngoại trừ chuyện tu luyện, thì cơ bản bọn họ toàn cãi nhau, vốn không có cách nào khai thông, bao gồm cả chuyện Tiêu Dao hỏi nó về Tiên giới, nó đều lảng tránh nói:

“ Giờ cô biết quá sớm cũng không tốt cho việc tu luyện là bao. Chờ đến cảnh giới đó, tự nhiên cô khác biết.”

Nàng chỉ có thể hỏi được một số tin tức tất yếu, ví dụ như mình không thể tu luyện ở Nhân giới, nếu không tiên khí đưa tới sẽ làm sụp đổ giới vị.

Trong Hư không vô tận, thời gian dần trôi qua, một năm, hai năm, đến đến năm thứ mười, Báo Nanh Kiếm mở mắt ra trước, Tiêu Dao cảm nhận được động tĩnh bên cạnh cũng ngừng tu luyện.

“Đã qua mười năm rồi sao?”

“Ừ, lại đến thời điểm Tiên Vũ Môn tuyển đệ tử, cô có việc rồi đó.” Vẻ mặt Báo Nanh Kiếm phiền chán, gật đầu nói: “Môn phái chó má chính là phiền phức như vậy.Thôi, lần bế quan này chấm dứt. Chúng ta cũng nên chuẩn bị để tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc ba mươi năm sau đi.”

Nó lại giơ giơ móng vuốt. Trong Hư không xuất hiện một cái khe nhỏ. Hai người tiến vào rồi trở lại trong động phủ của Tiêu Dao.

Trước tiên Tiêu Dao quan sát bốn phía một hồi, xác định không có dấu vết người đến mới yên tâm gật đầu, lại lấy ra một cái ngọc giản trống từ trong túi trữ vật tùy thân, ghi lại những tâm đắc lần tu luyện này.

Sau khi ghi xong, nàng liền nói với Báo Nanh Kiếm: “Chúng ta đến chỗ sư phụ thông báo một tiếng rằng ta muốn tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc, tiện đường đi ra thị phường mua vài thứ. Chờ việc chọn đệ tử xong xuôi ta sẽ bế quan đến tận khi Khê Giản Cốc mở ra mới thôi.”

Báo Nanh Kiếm ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng liền nhập vào trong thân thể nàng.

“Tùy cô, dù sao cũng là thời gian của cô. Chỉ là cô đừng quên so với người khác, thời gian của chúng ta ít hơn nhiều lắm.”

Ra khỏi động phủ, Tiêu Dao trực tiếp bay đến Yêu Nguyệt Phong của sư phụ, lúc rơi xuống tiền môn đúng lúc thấy Đại sư huynh Quách Kính Thiên nhà mình. Nàng mỉm cười tiến lên hành lễ: “Tiêu Dao bái kiến Đại sư huynh. Sư huynh vừa từ chỗ sư phụ về sao? Không biết sư phụ có bên trong không?”

Quả thật Quách Kính Thiên vừa đi ra từ chỗ sư phụ. Hắn nhìn thấy Tiêu Dao thì khẽ cau mày, nhưng lập tức bình tĩnh lại.

“Sư phụ đang dạy quy củ cho vài vị đệ tử mới vào.”

Tiêu Dao nghe thấy sư phụ còn ở trong thì yên lòng lại, chuyện Khê Giản Cốc đối với nàng mà nói là chuyện lớn, vẫn nên tự mình thông báo thì tốt hơn. Nghĩ vậy, nàng lại cười nói với Quách Kính Thiên.

“Đa tạ sư huynh đã báo. Không biết năm nay sư phụ thu bao nhiêu đồ đệ mới?”

“Không nhiều lắm, chỉ có ba người. Ngươi cũng biết sư phụ xưa nay thà thiếu không ẩu, nếu không có tư chất tốt nhất, tuyệt đối không thu.” Dứt lời hắn còn ý vị thâm trường* liếc nàng một cái.

* ý chỉ hàm súc thâm sâu

Tiêu Dao vẫn mỉm cười không thèm để ý, tiếp tục nói: “Không có sư phụ nghiêm khắc dạy bảo, Yêu Nguyệt Phong chúng ta sao có thể vang danh nội môn nhiều năm như vậy. Chỉ là không biết ba vị đệ tử mới có linh căn thuộc tính gì?”

Thấy Tiêu Dao giống như đang thảo luận việc nhà với hắn, Quách Kính Thiên có chút không kiên nhẫn, khoát tay áo nói:

“Lát nữa sư muội gặp sư phụ thì tự hỏi người đi. Sư huynh còn chút việc, đi trước đây.”