Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Chỉ tiếc ngọn núi này vẫn là ngọn núi lúc trước nhưng mà thiếu nam thiếu nữ trong năm tháng đó đã sớm trở nên mơ hồ, thay đổi từ lâu.

Tiên đạo hiểm trở nhấp nhô khiến người ta cảm thán, nhân sinh tương phùng ai dám nói mình hiểu thế nào là “đạo”? Trải qua đủ loại “nhân” hôm qua mới nhận được “quả” hôm nay, nàng trải qua nhân quả luân hồi gần mấy trăm năm mới giật mình bừng tỉnh, may mắn không quá muộn.

Tiêu Dao ngự kiếm phi hành mất nửa canh giờ đi tới ngọn núi phía Bắc. Nơi đây là nơi linh khí loãng nhất Vạn Hoa Sơn, phần lớn đều là động phủ của đệ tử ngoại môn, mà đệ tử nội môn chỉ có những kẻ năng lực tầm thường không có hy vọng thành đại đạo mới bị phân đến đây mở động phủ.

Điểm tốt duy nhất của chỗ này chính là diện tích khá lớn, hai động phủ cách nhau rất xa cho nên không bị bên ngoài quấy nhiễu.

Mà động phủ của Tiêu Dao nằm ngay trên ngọn núi phía Bắc này. Nàng quen thuộc đi tới cửa vào động phủ mình. Nơi này chỉ là một động đá đơn giản, ngoài cửa cũng không lập cấm chế gì.

Vừa vào bên trong đã thấy, ngoại trừ giường đá, bàn đá và mấy cái ghế đá thì nổi bật nhất là một giá sách để đầy ngọc giản, ngoài ra trong động phủ không còn đồ vật nào khác.

Tiêu Dao ngồi trên giường đá, lôi Báo Nanh Kiếm từ trong ngực ra, đầu tiên là nhéo nhéo cái mũi của nó, sau đó tùy tiện ném lên giường, nói:

“Chúng ta bắt đầu thôi, thưa chân-tiên-đại-nhân-trộm-gà-không-được-còn-mất-nắm -thóc.”

Thân hình Báo Nanh Kiếm chỉ lớn như một con mèo, bị nàng ném như vậy liền lộn lộn mấy vòng trên giường, mà trước đó lại còn bị nàng nhéo mũi đối đãi như sủng vật, đây tuyệt đối là sỉ nhục! Nó không khỏi nổi giận lôi đình, vô cùng phẫn hận. Tối xấu gì thì mình cũng là Hồng Mông thú,sinh ra cùng thời với thiên địa, ở Tiên giới có địa vị độc nhất vô nhị, thế mà nữ nhân chết tiệt này lại đắp nặn cho mình một cái thân thể như vậy, lúc đặt tên vẫn gọi là Báo Nanh Kiếm! Đúng là không thể tha thứ được!

“ Lại chèn ép ông đây hả? Ngươi không thấy giờ ông đây cũng chả hay ho gì sao? Từ giờ khắc đó hai người chúng ta đã trở thành nhất thể đồng mệnh*, là người một nhà! Đám người ngoài nói khó nghe như thế mà cũng có thấy ngươi nổi giận gì đâu. Hừ, đúng là cái đồ khủy tay hướng ra ngoài*!

* ý nói: có cùng sinh mạng

* ý nói: giúp đỡ người ngoài hơn là người nhà

Tiêu Dao không thèm để ý tới cơn giận của Báo Nanh Kiếm, xoay đầu nhìn nói:

“Mấy tin vịt này cũng đâu phải ngày một ngày hai, ta nghe đến tai mọc kén từ lâu rồi. Nhưng mà chuyện chân tiên đại nhân ngài đã từng đoạt xá ta thì chân chân thực thực mười phần chính xác, hại ta suýt chút toi mạng. Ai ác hơn ai vừa nhìn là biết, với lại”

Nàng lấy tay búng trán nó một cái.

“Có một điểm ta phải sửa lại. Chúng ta không phải nhất thể đồng mệnh. Chính xác mà nói điều này chỉ ảnh hưởng tới ngươi thôi. Ta chết ngươi không sống được, nhưng ngươi chết thì đối với ta mà nói cũng chẳng có nửa phần ảnh hưởng.”

Báo Nanh Kiếm bị nàng búng trán còn muốn phản bác lại nhưng vừa nghe nửa câu sau liền hoàn toàn ủ rũ. Quả thật là nó phải trông cậy vào nàng mới có thể sống lâu chút. Đợi một ngày nào đó nó trở lại Tiên giới, nhất định sẽ trọng tố chân thân, báo thù rửa hận, nay chỉ đành dựng thẳng hai tai uất ức quát:

“Câm miệng! Đi tu luyện!”

Báo Nanh Kiếm dùng móng vuốt vẽ một đường trong không trung. Không gian liền rách ra, một khe hở xuất hiện trước mắt hai người. Nó dẫn đầu đi vào cái khe, Tiêu Dao theo sau, đợi hai người đều tiến vào cái khe lại tự động khép lại, đến khi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết.

Ánh sáng trong động đá vẫn như trước, giống như hai người vừa rồi còn đứng đây tựa như ảo giác, chưa bao giờ tồn tại.

Trong Hư không là bóng tối vô tận giống như bầu trời đêm, giữa tấm màn đen điểm xuyến đầy ánh sao cùng với tinh vân thay đổi liên tục, trong nơi quỷ dị này chỉ có duy nhất hai người bọn họ lơ lửng. Đây chính là Hư không!

Bất luận tiến vào bao nhiêu lần Tiêu Dao vẫn vô cùng hiếu kỳ trước cảnh sắc nơi này. Nếu không phải vì phạm vi di chuyển của mình chỉ không đến mấy thước, chắc chắn nàng đã dạo quanh Hư không một vòng, nơi chưa từng có bậc đại năng nào bước vào này rồi.

“Đây! Cầm lấy”

Báo Nanh Kiếm dùng móng vuốt biến ra một quyển sách, trực tiếp ném đến trước mặt nàng.

Trên bìa quyển sách chỉ viết hai chữ thật to:

[ Công pháp ]

Công pháp là gì? Cái tên đã nói lên tất cả. Đó là một cách gọi chung chung cho phương pháp hấp thu linh khí của người tu đạo thành tiên như bọn họ. Công pháp tốt có thể giúp tu sĩ trong thời gian ngắn hấp thu hội tụ càng nhiều linh khí, khiến cho linh khí chất chứa trong đan điền càng ngày càng nhiều, giúp tu sĩ đi xa hơn trên con đường tu tiên. Mà công pháp kém không chỉ tốn thời gian, hiệu quả hấp thu linh khí kém mà cảnh giới còn tăng lên vô cùng chậm.