Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Ngô lão, người đang trồng thứ gì vậy?"

"Bạch Nguyệt Cốt Hoa Thảo, một loại linh vật mà Kết Đan có thể sử dụng được!"

Giang Nhất Ninh tùy ý “À” hai câu, sau đó bắt đầu mon men, lòng vòng đi vào điều mình đang nghi vấn: "Ngô lão, người là tiền bối chuyên nghiệp, người nói xem, đầy khắp núi đồi đều là hoa hoa cỏ cỏ, nếu chúng ta tưới linh phì khắp nơi, có thể đạt được chút thu hoạch không thể tưởng tượng hay không?"

Ngô lão nghe nói, lập tức ngừng động tác trên tay, ngoảnh mặt qua, liếc mắt nhìn Giang Nhất Ninh một cái.

"Tiểu tử, ngươi bớt những ý tưởng kỳ lạ đi. Ngươi thực sự cho rằng mình đang trồng rau dại hả?"

Giang Nhất Ninh cười chất phác: "Thì ta thử nghĩ một chút thôi mà. Người nói xem, nếu ta dùng linh phì trồng một gốc cỏ dại lên tới ngàn năm tuổi, nó có được coi như linh dược hay không?"

Ngô lão cũng không tiếp tục khinh thường hắn nữa, bắt đầu thuần khiết nói chuyện phiếm!

"Coi như là được tính đi, nhưng dùng nhiều khí lực như vậy để cho đám cỏ dại phá mệnh tăng lên, mà hiệu quả mang lại còn kém một gốc Thiên Hạt Thảo10 năm. Làm vậy có ý nghĩa gì?"

"Đương nhiên, rất nhiều linh dược thảo trước khi được người ta phát hiện, nó cũng chỉ là cỏ dại mà thôi, chẳng qua chúng được hoàn cảnh đặc thù nào đó dựng dục thành linh bảo! Đây cũng là điểm thần kỳ của thiên địa tự nhiên!"

Trong lòng Giang Nhất Ninh vừa động, hắn không nhịn được lại đưa mắt nhìn cây sơn trúc có thanh tiến độ!

"Linh bảo không phải linh dược ư?"

Ngô lão hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu tử ngươi đã trồng linh điền 20 năm, thực sự là làm loạn ư? Ta cảm thấy ngươi cần phải đọc nhiều bộ sách chuyên về bồi dưỡng một chút, nếu không, vì sao cả kiến thức đơn giản vậy cũng không biết?"

Tuy rằng lão khinh thường nhưng cũng vì vậy mà càng thêm kỳ vọng vào mảnh linh điền của mình.

Một kẻ không chút kiến thức gì như Giang Nhất Ninh còn có thể bồi dưỡng được nhiều linh thảo cao năm trên mảnh linh điền này, chẳng lẽ lão không thể?

Sau đó Ngô lão tiếp tục giải thích: "Thiên địa linh bảo được chia theo năm đẳng cấp: phàm vật, linh vật, kỳ bảo, trân bảo, đạo bảo!"

Giang Nhất Ninh vội vàng nịnh bợ: "Ngô lão, người nói cụ thể một chút, để tiểu tử được thêm kiến thức!"

Ngô lão cười nhạo: "Đơn giản nói ví dụ nhé, những loại thiết quáng thạch (quặng sát đá) trên thế gian đúng là phàm vật; còn tử kim quáng ( quặng vàng tím – Violet Gold ) lại là linh vật, phi kiếm do Bách Luyện phong chế tạo ra toàn dùng bằng tử kim quáng đã được tinh luyện."

"Về phần kỳ bảo, ngươi đã nghe qua Vô Ảnh Sa Kim chưa? Nó cũng là một loại khoáng thạch do thiên địa tự nhiên dựng dục... Đến cấp bậc này, đều được tính vào loại thiên địa linh bảo chỉ có thể gặp chứ không thể cầu!"

"Trân bảo, đạo bảo lại càng không cần phải nói, đến loại trình độ này, trong bản thân nó ẩn chứa một tia đạo uẩn pháp tắc, có thể giúp tu sĩ đệ thất cảnh đột phá đệ bát cảnh!"

Ngô lão tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ giảng một chút đã trực tiếp khiến cho Giang Nhất Ninh có hiểu biết đại khái về thiên địa linh bảo.

Lão tiếp tục nói: "Linh dược thảo, cũng nằm trong thiên địa linh bảo, nhưng bởi vì nó được ươm trồng mà không được thiên địa dựng dưỡng, cho nên trình độ trân quý phải hạ thấp đi một đẳng cấp!"

"Những loại thảo dược được thiên địa dựng dục mà thành, dưới mười năm coi là phàm vật, từ mười năm đã thành linh vật, trăm năm lên kỳ bảo… Mà những loại được chúng ta ươm trồng, mười năm mới được tính là phàm vật, trăm năm linh vật, ngàn năm kỳ bảo, vạn năm trân bảo, mười vạn năm mới được tính là đạo bảo!"

"Gốc Thiên Hạt Thảo ngàn năm được ngươi ươm trồng trước đó, nếu nó được thiên địa tự nhiên uẩn dục mà thành, sẽ được tính là trân bảo, vô cùng đáng giá! Ngay cả đại năng đệ thất cảnh cũng nguyện ý trả giá thu mua!"

Ngô lão không khỏi cảm thán: "Đây cũng được coi là nhất trác nhất ẩm (thuận theo tự nhiên, sống tự do tự tại), hết thảy đều có thiên định, dù sao linh dược được ươm trồng cũng thiếu thời gian lắng đọng lại!"

Giang Nhất Ninh nghe mà liên tục gật đầu.

Hắn cũng hiểu được điểm này. Lấy ví dụ kiếp trước hắn ở Lam Tinh, cũng những loại nông sản gieo trồng kiểu cũ bao giờ cũng đắt, còn được bón thúc mà lớn lên, bao giờ cũng rẻ...

"Ngô lão, vậy chiếu theo ý của người, những loại hoa hoa cỏ cỏ đầy khắp núi đồi này, đều được trời sinh thiên dưỡng, có thể coi chúng nó là phàm vật hay không?"

Ngô lão ngừng một chút việc trong tay, dựng thẳng thắt lưng: "Tiểu tử ngươi nghĩ cái rắm á, tưởng dễ ăn vậy sao? Nói đến phàm vật, ít nhất cũng phải được xếp vào bên trong thiên địa linh bảo, như quặng sắt, tuy nó là phàm vật nhưng cũng phải trải qua thời gian lắng đọng lại mà thành... Còn một đống cỏ dại kia, dựa vào cái gì mà được?"

Giang Nhất Ninh ngẫm lại một chút cũng thấy đúng. Nhưng sau đó, hắn lại âm thầm suy nghĩ, vậy cây sơn trúc kia thì rơi vào loại tình huống gì đây?

Nhưng cây sơn trúc khác đều không có thanh tiến độ, chỉ riêng mình nó có, có phải chuyện này chứng minh tự bản thân nó đã đột phá tới cấp bậc phàm vật hay không?

Và cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể nhìn thấy thanh tiến độ!

Nhưng hạt giống dược thảo thì sao? Dưới mười năm không được tính là phàm vật? Thế vì sao hắn cũng có thể nhìn thấy thanh tiến độ của chúng nó?

"Ngô lão, ươm trồng dược thảo cần mười năm mới được tính là phàm vật, vậy những hạt giống chết không được tính là phàm vật, vì sao lại bán chúng đắt như vậy?"