Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 4. Hai Ngàn Vạn Quá Đáng Lắm!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phượng Ngọc Thấm hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa.

Ngô lão sờ sờ chòm râu, lộ ra nụ cười mỉm, tiểu tử ngươi không tồi, rất có giác ngộ!

Giang Nhất Ninh thấy hai người đều đang nhìn mình, sắc mặt có vẻ càng thêm chân thành: "Ta giảm giá một chút đi, nếu không ... Hai vạn?"

"Hử?" ×2

Hai âm thanh đầy nghi vấn lập tức vang lên, nhưng vẻ mặt hai người nói lại cực kỳ khác!

Ánh mắt Phượng Ngọc Thấm thì sáng ngời!

Nhưng nụ cười của Ngô lão đã cứng ngắc trên mặt.

Cái từ giảm giá này… sao lại tối nghĩa khó hiểu vậy ta?

"Tiểu tử... Ta chưa nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa coi!"

Giang Nhất Ninh: "Hai ngàn vạn, quả thật sư tôn ta đòi nhiều hơn nhưng linh điền không được cái giá này! Cho nên ý của ta là hai vạn ổn rồi!"

Phượng Ngọc Thấm vội vàng phụ họa: "Đúng hai vạn, coi như Thanh Trúc Phong của ta cũng tận tâm một chút!"

"Đúng vậy, sư tôn, quả thật hai ngàn vạn quá đáng lắm..."

Ngô lão nhìn thấy hai sư đồ này, há miệng thở dốc...

Lão đang cố gắng không để tiếng mắng chửi người phá miệng mà chui ra!

Cuối cùng, Ngô lão chỉ dám khinh thường nhìn Giang Nhất Ninh: "Ha hả, tiểu tử, ngươi coi lão phu là tiểu oa nhi ba tuổi?"

"Hử?" Giang Nhất Ninh khó hiểu nói: "Ngô lão, người rất rõ trong 20 năm này ta đã bán bao nhiêu gốc Thiên Hạt Thảo trăm năm. Tiếp sau, không nói tới các loại linh dược như Hỏa Linh Chi, chờ sau khi ta Trúc Cơ, tích cóp thêm một chút linh thạch, sẽ bắt đầu ươm trồng Bích Hà Tam Hoa... Tính toán bảo thủ một chút, nói trong vòng 10 năm đạt được con số 2 vạn linh thạch, cũng không quá đáng. Lại nói, nếu hôm nay không mua bán được thì giữ lại, dù sao tùy tiện trồng trọt một chút cũng không lãng phí tinh lực, không chậm trễ chuyện cần làm!"

"Còn nữa, với Đan đường, thời gian lấy lại vốn liếng từ linh dược thành đan ít nhất cũng ngắn lại gấp đôi so với một mình ta!"

Ngô lão nghe hắn giải thích rất nhanh, chân mày tiếp tục nhíu lại.

"Tiểu tử, ta thừa nhận là ngươi nói rất đúng, nhưng chuyện đó lại được thành lập dựa trên tình huống tỷ lệ những loại linh thảo khác đạt được trăm năm cũng cao như Thiên Hạt Thảo! Ngươi có thể cam đoan chuyện đó hay không?"

Giang Nhất Ninh lắc đầu: "Không thể! Với lại Ngô lão à, nếu có thể cam đoan, ta còn bán với cái giá ấy ư?"

Ngô lão hiểu được, đúng là loại đạo lý này.

Bởi vậy lão do dự một chút, lại nhìn nhìn thùng gỗ bên người Giang Nhất Ninh, rốt cuộc mở miệng báo giá: "5000 linh thạch!"

Giang Nhất Ninh: "19000!"

"5500!"

"18500!"

"6500, không thể cao hơn được!"

"17500, không thể thấp hơn nữa!"

"7500, là cao nhất, dù sao Luyện Đan phong ta cũng không thiếu linh điền!"

"16500, là thấp nhất, dù sao ta cũng vất vả tưới 20 năm!"

Cuối cùng, giá thành giao là 1 vạn linh thạch!

Giao hàng xong.

Ngô lão tức giận nhìn Giang Nhất Ninh: "Đừng có làm lộn xộn linh điền nhé, về sau ta sẽ tự mình tới quản lý!"

Giang Nhất Ninh cười rất chân thành: "Ngô lão cứ yên tâm, Thanh Trúc phong ta vẫn có chút danh dự ấy!"

Ngô lão có chút khó chịu!

Trước khi lão đi còn bỏ thêm một câu: "Tiểu tử, trước kia ta còn cảm thấy ngươi làm việc rất cần cù thật thà, cách làm người cũng không tệ… Giờ mới biết, là lão phu nhìn nhầm rồi!"

Phượng Ngọc Thấm đang ước lượng đống linh thạch trên tay, xem ra tâm trạng tốt lắm.

"Tiểu tử, trước kia sư tôn cũng nhìn sai ngươi rồi... Tốt lắm, vì Thanh Vân, tiếp tục giữ vững nhé!"

Ngô lão mới ra khỏi tiểu viện, không khỏi hừ một tiếng... Vì Thanh Vân? Ngươi chỉ có loại đức hạnh như thế thôi!

Giang Nhất Ninh đợi lão đi xa mới thu hồi ánh mắt tiễn người tốt của mình rồi nhìn về phía linh thạch trong tay Phượng Ngọc Thấm.

"Sư phụ, ta cày cấy linh điền 20 năm, nói bán là bán, có phải cũng nên chia cho đệ tử một chút hay không..."

Phượng Ngọc Thấm vung bàn tay to lên: "Yên tâm, của ngươi ba phần!"

Giang Nhất Ninh nhanh chóng buộc vạt áo, đâu rồi...

Mười... Hai mươi... Năm mươi...

Ba trăm linh thạch qua đi, Phượng Ngọc Thấm đã trực tiếp túi trữ vật vào Tu Di thủ trạc (thủ trạc là vòng tay)!

Giang Nhất Ninh kinh ngạc, ba trăm? ? ?

Ý của người là người chiếm chín mươi bảy phần ư?

Phượng Ngọc Thấm liếc mắt nhìn Giang Nhất Ninh một cái: "Vẫn quá nhiều hả?"

Giang Nhất Ninh vội vàng lắc đầu, sau đó buộc vạt áo lại, hắn thực sự sợ sư phụ sẽ đưa tay ra tịch thu trở về.

"Không nhiều, không nhiều. À không đúng là đệ tử cảm thấy nhiều lắm, cầm không tiện. Sư phụ, người xem có Tu Di thủ trạc nào bỏ không chưa sử dụng, thưởng cho đệ tử một cái hay không?"

Phượng Ngọc Thấm nhìn một đống vòng trên tay rồi nói: "Thủ trạc không có nhưng giới chỉ lại có, cho ngươi!"

Giang Nhất Ninh vốn chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi không ngờ sư phụ lại cho thật.

Sư phụ tiện nghi này… cả 20 năm qua cũng chưa cho hắn một kiện pháp bảo nào... Xem ra vẫn là hắn phải duỗi tay ra xin thôi!

Nghĩ vậy, sau khi Giang Nhất Ninh tiếp nhận Tu Di giới chỉ, hắn nhanh chóng tiếp tục nói: "Sư phụ, vậy người còn thứ gì đó để đống không dùng hay không? Tựa như các loại phi kiếm, pháp bảo gì gì đó..."