Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày tiếp theo.

Giang Hạo làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, tới Linh Dược viên, chạng vạng tối mới trở về.

Hôm nay không có thu hoạch gì, ngay cả bọt khí cơ sở cũng ít gặp.

Cũng không có người tới tìm hắn xin linh dược.

Vân Nhược sư tỷ càng chưa từng xuất hiện, nhưng trên đường đã nghe thấy một số tin đồn.

Nói là tông môn có phản đồ, rất nhiều người đã bị phát hiện.

Đang chờ thanh lý.

"May mà chỗ này của ta không có thứ gì quý giá, nếu không chắc chắn sẽ có phản đồ bí quá hoá liều tới đây.”

Trở lại chỗ ở, Giang Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không muốn trở thành phản đồ, cũng không muốn đi bắt phản đồ.

Hai phe đều không thể đắc tội.

Thiên Âm tông là Ma môn, mà Ma môn ở thế giới tu tiên này người người muốn đánh, một ngày nào đó Ma môn sẽ bị tiêu diệt.

Mình cũng không muốn ra tay với phản đồ, phản đồ đều là quân cờ quan trọng của Tiên môn, chắc chắn sẽ bị căm thù.

Từ đó khó mà tẩy trắng, bỏ gian tà theo chính nghĩa lại càng không có hy vọng.

Giang Hạo lắc đầu, sau đó chăm sóc linh dược ở sân nhỏ.

Chẳng qua là linh dược chữa thương bình thường, vì thêm linh khí cho sân nhỏ, nếu có thể xuất hiện bọt khí thì không còn gì tốt hơn.

Đáng tiếc không xin được linh dược tốt, cũng không mua nổi.

"Vẫn là do tu vi quá yếu, nhưng nếu quá lộ liễu sẽ dễ dàng đưa tới phiền phức.”

"Xem ra cần phải tiếp tục suy nghĩ biện pháp, đi ra ngoài một chuyến nói không chừng lại gặp được cơ duyên, tu vi sẽ tăng vọt.”

"Hoặc là, sau khi rời khỏi đây sẽ không trở về nữa.”

"Đều không phải là biện pháp gì tốt.”

Giang Hạo lắc đầu.

Ra ngoài vốn rất nguy hiểm, lấy cớ đi tìm cơ duyên cũng không thể được, ngược lại nếu bị ghép vào tội danh phản bội tông môn sẽ càng nguy hiểm hơn.

Thiên Âm tông tuyệt đối không tha cho phản đồ. Hắn gia nhập Thiên Âm tông không bao lâu, đã nghe nói có đệ tử bị Tiên môn cảm hóa, ban đầu Thiên Âm tông không tỏ thái độ cũng chưa từng để ý tới người này, mãi đến mười năm sau khi người đệ tử kia ra ngoài thì bị Thiên Âm tông đánh giết, lúc đó người khác mới biết Thiên Âm tông ẩn núp mười năm chỉ vì thanh lý môn hộ.

Đủ loại suy nghĩ lần lượt kéo tới, Giang Hạo cảm thấy hỗn loạn, cuối cùng vứt bỏ tất cả, yên tâm quản lý linh dược.

Việc cấp bách trước mắt là tiếp tục trở nên mạnh hơn, có được càng nhiều át chủ bài.

Tu vi không dám tăng quá nhanh, khí huyết và lực lượng cơ sở gia tăng cũng không có vấn đề gì, thần thông cũng có thể tiếp tục thu thập.

Một lát sau.

Sau khi chăm sóc linh dược xong, hắn định trở về phòng tu luyện.

Nhưng vừa mới cất bước, thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn.

"Sư đệ." 

Là giọng nữ êm ái.

Quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt của Vân Nhược sư tỷ.

Nhìn thấy đối phương, Giang Hạo thầm nghĩ không tốt.

Trước đây đều gặp mặt ở Linh Dược viên, lần này Vân Nhược sư tỷ lại đặc biệt tới chỗ mình ở.

Kẻ đến không thiện.

"Vân Nhược sư tỷ muốn lấy linh dược sao?" Giang Hạo giữ vững bình tĩnh nói.

"Có thể vào trong nói chuyện không?" Vân Nhược cười ngọt ngào với Giang Hạo.

Không thể, trong lòng Giang Hạo từ chối, nhưng không dám lên tiếng, không dám đánh rắn động cỏ.

"Xin mời sư tỷ." Hắn làm động tác tay xin mời.

Lúc này trong lòng hắn bắt đầu phòng bị, trực giác nói cho hắn biết, Vân Nhược sư tỷ có vấn đề, nếu chủ quan nhất định sẽ gặp nạn.

Trong phòng, Vân Nhược sư tỷ bình tĩnh, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, nàng nhìn chằm chằm Giang Hạo nói: "Sư đệ, ta có thể tin tưởng ngươi không?"

Nói xong nàng lại lập tức lắc đầu, phản bác lại bản thân: "Không đúng, phải nói ta chỉ có thể tin tưởng sư đệ ngươi. Ta quan sát sư đệ nhiều năm, có thể chắc chắn sư đệ không giống như người trong Ma môn.”

Nghe vậy, Giang Hạo kinh hãi, đây là đang hoài nghi mình là nằm vùng sao? Hay đang cố ý lôi kéo mình? 

Hắn giả vờ cuống quít, cúi đầu giải thích: "Sư tỷ, ta lớn lên ở Thiên Âm tông, tuyệt đối sẽ không có thân phận khác.”

"Ta biết, chẳng qua là ta cảm thấy sư đệ không nên ở lại Ma môn, tâm tính của ngươi không thích hợp với nơi này, ngươi nên đến Tiên môn.

Ví dụ như Lạc Hà Tiên tông có được truyền thừa vạn năm, được người đời kính ngưỡng.”

Vân Nhược tiên tử nhìn Giang Hạo, chân thành nói: "Ta biết sư đệ một lòng hướng thiện, muốn rời khỏi Ma môn gia nhập Tiên môn, đây là cơ hội tốt nhất ta tìm được, có thể bỏ tối theo sáng hay không, đây là một cơ hội.”

"Sư, sư tỷ, ngươi chẳng lẽ là…" 

Giang Hạo có chút khiếp sợ hỏi.

Hắn quả thật kinh ngạc, Vân Nhược sư tỷ thật sự là phản đồ.

Còn muốn kéo theo mình xuống nước.

"Đúng vậy, ta là đệ tử chân truyền của Lạc Hà tiên tông, trên người mang theo nhiệm vụ tới đây.

Bây giờ nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nhưng thời điểm mấu chốt lại bị phát hiện, rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm sư đệ hỗ trợ.

Giúp ta giữ đồ, sau đó mang đến tông môn của ta.

Ngươi sẽ có một cơ hội gia nhập Lạc Hà tiên tông.

Ban thưởng thuộc về ta cũng sẽ là của ngươi, ta biết lần này chắc chắn ta phải chết." 

Vân Nhược tiên tử thể hiện ra dáng vẻ dứt khoát thấy chết không sờn.

Lúc này, nàng dường như đã chuẩn bị xong tư tưởng sẵn sàng hi sinh, chỉ cầu xin Giang Hạo mang đồ ra ngoài.

Ánh mắt của đối phương làm Giang Hạo rung động, xem ra cũng không phải là nói dối, nhưng hắn vẫn không muốn tham gia vào chuyện đó.

Nhỡ đây là bẫy thì sao?

"Ta biết sư đệ lo lắng. Như này đi, ta đặt đồ ở nơi này của ngươi.

Nếu như ta chết rồi, ngươi có thể lựa chọn tố giác ta hoặc không. Ta đã bị phát hiện, cũng không đến mức kéo theo ngươi chết cùng.

Dù sao cũng không có bất kỳ lợi ích gì đối với ta.”

Nói xong, Vân Nhược tiên tử lấy ra một khối ngọc bội từ trên người, phía trên có khắc ký hiệu huyền diệu.

Vừa nhìn đã thấy không phải là đồ vật bình thường.

Thấy vậy, Giang Hạo chau mày, nếu cứ nhận lấy sẽ để mình rơi vào phiền phức, nhưng nếu không nhận sẽ bị vị sư tỷ này giết người diệt khẩu.

Đệ tử chính phái và đệ tử Ma môn đều tàn nhẫn giống nhau sao?

Điều này khiến Giang Hạo không yên tâm, nhưng mà xung quanh Vân Nhược sư tỷ thật sự rất thơm.

"Sư đệ?" Vân Nhược tiên tử cắn môi nhìn Giang Hạo, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm giác đối phương đáng tin.

Nhưng lúc hắn định đưa tay nhận lấy ngọc bội, lý trí lại nói cho hắn biết, việc này chắc chắn có vấn đề.

Linh quang đột ngột lóe lên, nảy ra ý tưởng.

Hắn mở ra thần thông Mỗi Ngày Nhất Giám.

"Giám định Vân Nhược sư tỷ."