Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Đi về phía trước, đến ngã tư đường thì rẽ phải."

Chu Tự vươn tay ra chỉ rồi nói.

"Cảm ơn thúc thúc."

Cô bé mỉm cười cảm ơn.

Sau đó liền vui vẻ đi về phía trước.

Như một đứa trẻ ngây thơ.

Nếu...

Chu Tự đưa mắt nhìn vào trong ngõ nhỏ, nhìn thảm trạng của bốn người kia.

Nếu không có chuyện này, hắn sẽ nghĩ cô bé này chỉ là con cái của một gia đinh bình thường, một mình ra ngoài đều cần phải lo lắng.

Bây giờ, hắn còn lo lắng cho mấy kẻ đang theo dõi cô bé hơn.

Sau đó hắn cất bước rời khỏi hẻm nhỏ, muốn đi xung quanh đánh một bữa, sau đó trở về nghỉ ngơi thuận tiện tu luyện.

Hắn rất nghiêm túc với chuyện tu luyện, trước kia xem phim truyền hình, thấy võ nghệ mới, hắn đều sẽ chăm chỉ tập luyện.

Ví dụ như lướt trên mặt nước, vượt nóc băng tường.

Mấy thứ đó hắn đều phải học rất lâu.

Nhưng dù học thế nào, cũng không thể đạt được sự ung dung thong thả như trong phim truyền hình.

Cuối cùng lớn lên hắn mới hiểu được.

Có một số loại võ nghệ cần công pháp. ...

Sau khi ăn cơm xong trở về, hắn phát hiện ở góc phía trước có một đứa nhỏ quen thuộc, đi về phía bên phải.

"Nàng vẫn chưa tìm được hoa viên phú quý?"

Chu Tự liếc mắt một cái liền nhận ra là người vừa mới hỏi đường hắn.

"Chẳng có lẽ nàng xem bản đồ đi hoa viên Phú Quý từ hôm qua đến hôm nay đấy à?”

Nhất thời, hắn cảm thấy đứa nhỏ này nhất định có thể bị mù đường.

Ít nhất là không biết xem bản đồ.

Thế nhưng cũng không có gì phải lo lắng, công phu chân tay của đối phương mạnh mẽ thái quá.

Chỉ nháy mắt bốn người kia đã quỳ xuống.

Chẳng lẽ chính là Triêm Y Thập Bát Điệt trong truyền thuyết?

Cái này hắn cũng biết đấy.

Trở về nhà, Chu Tự nằm vật lên giường, quyết định ngủ một lúc.

Đợi ngủ dậy rồi lại tu luyện.

Cả đêm không ngủ, chốt lại vẫn phải nghỉ ngơi.

Người hắn cũng không phải làm từ sắt thép.

Đánh dã thú lại đi ứng tuyển, hôm nay bận rộn không ít việc.

8 giờ tối.

Chu Tự bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

"Ha~"

Ngáp một cái.

"Có hơi khát."

Nói xong liền đứng lên đi vào phòng bếp, chỉ là vừa mới từ tủ lạnh lấy ra mấy quả táo, hắn liền cảm thấy sau lưng có người đang nhìn hắn đầy chăm chú.

Hơi quay lại, hắn trông thấy một đôi chân trần tái nhợt.

Ngẩng đầu nhìn lại, là một thân ảnh khá thấp.

Một đứa trẻ?

Một cô gái?

"Ta đói bụng."

Giọng nói thanh thúy phát ra từ miệng đối phương.

Quả thực là một đứa trẻ nhưng cũng đúng là một thiếu nữ.

Hơn nữa, bóng của kiểu tóc kia, như thể đã thấy nó ở đâu đó, hai cái búi tóc nhỏ.

Cộc!

Chu Tự bật đèn.

Thấy người đứng ngay sau hắn là một cô bé mặc váy liền màu trắng, trên đầu có hai búi tóc bánh bao, đeo một ba lô nhỏ màu hồng trên lưng.

Chính là cô bé hắn gặp trên đường lúc chiều.

Cô bé khoảng tầm tám chín tuổi, trông vô cùng đáng yêu.

"Ngươi vào bằng cách nào?"

Chu Tự tò mò hỏi.

Hắn ở tận lầu ba, muốn đột nhập cũng không dễ đâu.

Muốn nhảy từ cửa sổ vào, quá gây sự chú ý.

"Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?"

Cô bé nhìn trái táo trong tay Chu Tự hỏi.

Hắ cúi đầu nhìn trái táo trong tay một chút rồi đưa cho cô bé.

Cô bé nhận lấy quả táo, hắn mới nói:

"Có nói, ta cũng không biết ngươi là ai. Cho nên, sao ngươi vào được đây?"

"Không biết ta là ai, vậy cũng phải hỏi xem ta vào đây làm gì chứ? Với lại, táo này của ngươi để lâu rồi."

Cô bé cắn một miếng táo, chê ỏng chê eo.

Chu Tự:

"..."

Con nhóc này nghe không hiểu tiếng người chắc?

"Ngươi đi những nhà khác đi, khả năng có hoa quả tươi hơn."

Chu Tự đi đến mở cửa, có ý đuổi khách.

Cô bé cũng đi đến cạnh cửa, đóng cửa lại, nói:

"Ta tới tìm ngươi, tạm thời không thể rời đi, có một số chuyện cần nói rõ với ngươi. Trừ khi ngươi nói ngươi không phải người sống ở đây."

"Tu chân giả?"

Chu Tự nhìn cô bé hỏi.

Hắn vẫn còn nhớ chuyện ban ngày, hắn chưa từng gặp cô bé này bao giờ, giờ đột nhiên tới tìm hắn, hẳn là thân phận của hắn đã bị giới tu chân biết được.

Nếu vậy thì rõ rằng cô bé này có thể là tu chân giả, thực lực cũng khá cao.

"Đấu Giả thất phẩm."

Cô bé kiêu ngạo nói với Chu Tự.

Cao nhất trong hạ tam phẩm, mạnh hơn Thu Thiển một bậc, nhưng trông nhỏ tuổi hơn Thu Thiển.

Vậy là do thiên phú?

Cái này Chu Tự không hiểu, có điều Đấu Giả thất phẩm có thể phá nát nhà hắn.

Trong nhà có tu chân giả thật phiền phức.

Cô bé đến trước tủ nhìn bức ảnh trên đó, hỏi:

"Đây là ngươi và cha mẹ ngươi?"

Chu Tự nhìn sang, đó là ảnh hắn chụp cùng cha mẹ khi còn bé, khoảng bảy, tám tuổi gì đó, chụp trước một gốc cây trong công viên.

Cái cây đó là trồng cho hắn.

Trong ảnh hắn đứng trước cha mẹ, cười toe, nhìn có chút ngốc ngếch.

Phía sau hắn là một nam nhân khỏe khoắn cùng một nữ tử ăn mặc giản dị.

Hai người đều không có gì xuất chúng cả.

Nhìn thế nào cũng chỉ là một gia đình bình thường, chỗ nào giống chuyên gia Chuyên gia về Ma Đạo?

"Là cha mẹ ta."

Chu Tự gật đầu.