Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Chắc là vậy!

Hứa Mạt gật đầu đáp.

Trong ký ức của hắn, cha mẹ hắn là công nhân bình thường của một nhà máy chế tạo vũ khí, nhưng đột nhiên có một ngày bọn họ chạy về nhà, không còn dám đi làm nữa. Bọn họ còn chạy tới tìm đội chấp pháp vì dường như đã gặp phải sự tình gì đó.

Theo ký ức của Hứa Mạt, cha mẹ hắn cũng không có nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại mơ hồ nghe được khi bọn họ trò chuyện, đó là nhà máy chế tạo vũ khí đang cất giấu một ít bí mật, cho nên bọn họ rất sợ sệt, muốn đi mật báo. Nhưng cuối cùng bọn họ lại rơi vào kết cục như vậy, một nhà bốn miệng ngoại trừ Hứa Yêu chưa đến 5 tuổi ra thì đều bị giết chết.

-Hồ đồ! Trước đó chú đã khuyên bọn họ không nên xen vào chuyện bao đồng, bằng không bọn họ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy!

Người đàn ông trung niên mở miệng nói ra, ông ta là em trai của cha Hứa, và cũng tức là chú ruột của Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhìn ông ta, phát hiện lúc đối phương nói lời này thì trong mắt lại không hề có vẻ bi thương hay sự phẫn nộ, thay vào đó là sự bình tĩnh đến lạ thường, không giống như là anh em ruột.

Từ trong trí nhớ giúp Hứa Mạt biết được rằng cha mẹ của hắn tương đối trung thực, mà người chú ruột này của hắn thì lại gian trá hơn một chút, là anh em nhưng ngày bình thường cũng không hề qua lại.

Chú Hứa thở dài nói:

-Hứa Mạt, việc đã đến nước này thì chỉ có thể xử lý trước hậu sự cho cha mẹ của cháu thôi, nhưng mà việc hoả táng cũng cần một khoản tiền, mà chú cũng không có tiền tiết kiệm, cho nên chú sẽ tìm người mượn tiền để giữ thể diện cho cha mẹ cháu một chút, sau đó sẽ bán căn nhà nát này đi! Cháu thấy thế nào?

Hứa Mạt nhìn về phía đối phương với ánh mắt có chút cảnh giác, vì tại bên trong trí nhớ của hắn thì ông ta không hề dễ nói chuyện như vậy.

-Vậy cháu và Yêu nhi sẽ ở chỗ nào?

Hứa Mạt hỏi.

-Chú sẽ xin làm người giám hộ cho các cháu, về sau cháu và Yêu nhi cứ theo chú là được.

Chú Hứa nói.

-Nhưng nhà của chú cũng không lớn, nếu như thêm cháu và Yêu nhi vào thì chỉ sợ sẽ ở không được, huống chi tương lai Yêu nhi sẽ lớn lên nên cũng không tiện lắm!

Hứa Mạt đáp.

Trong mắt chú Hứa bỗng nhiên lóe lên một vẻ không kiên nhẫn, bởi vì Hứa Mạt ngày bình thường cực kỳ thành thực và nhát gan, vậy làm sao hắn biết được những việc này. Bây giờ Hứa Mạt hẳn là nên sợ đến choáng váng mới đúng, tại sao hắn vẫn còn suy nghĩ thấu đáo như vậy được chứ?

-Về chuyện này thì cháu không cần lo lắng vì chú sẽ nghĩ biện pháp!

Giọng điệu chú Hứa có chút không kiên nhẫn mà nói ra.

Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào đối phương rồi sau đó lại nói:

-Tạ ơn lòng tốt của chú, nhưng mà cháu không muốn làm phiền chú đâu ạ! Cháu sẽ tự mình chiếu cố Yêu nhi thật tốt!

-Trẻ con thì biết cái gì!

Chú Hứa liền quát mắng một tiếng và trừng mắt nhìn Hứa Mạt, ánh mắt ông ta còn mang theo vài phần khí tức hung lệ rồi hù dọa:

-Lần này là do mạng của mày lớn thôi, tự thân mày khó đảm bảo mà còn muốn chiếu cố cho Yêu nhi ư? Thành thành thật thật mà đi theo tao đi, về phần Yêu nhi thì mày cũng không cần lo lắng, con bé vẫn còn nhỏ nên chỉ cần qua đi mấy năm là nó sẽ quên hết những chuyện này, tao sẽ tìm một gia đình tốt nhất cho con bé. Nếu gặp được đại nhân vật muốn nuôi trẻ con và có vận khí tốt thì Yêu nhi sẽ có thể có được một cuộc sống rất tốt!

Nói xong ông ta còn nhấn mạnh một tiếng:

-Việc này cứ quyết định như vậy đi!

Hứa Mạt nhìn chú Hứa với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng hắn lại đang rất lạnh lẽo.

Nguyên chủ cũng có đi làm, mặc dù không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng để nuôi sống chính mình thì vẫn đủ. Yêu nhi vẫn còn nhỏ tuổi nên cần được chiếu cố, cho nên chú Hứa dự định tặng cô bé cho người ta, nhưng cũng không biết là ông ta “Tặng” hay là “Bán” cô bé nữa đây?

Về phần xác suất tìm được một gia đình khá giả thì cơ bản là bằng 0.

Ông ta muốn thừa dịp anh ruột của mình bị đánh chết mà mưu đoạt nhà ở.

Chú Hứa bị Hứa Mạt nhìn chằm chằm đến nỗi có chút không thoải mái, ông ta thầm nghĩ tiểu súc sinh này sau khi bị kích động thì dường như đã trở nên có chút không đúng, lá gan của Hứa Mạt quả là đã lớn hơn, nhưng ông ta vẫn không tin mình lại nắm không được một thằng nhóc chưa đến 15 tuổi.

-Cháu không muốn!

Một giọng nói non nớt truyền đến, Hứa Mạt quay đầu lại thì liền nhìn thấy Yêu nhi đang đứng chân trần ngay tại cửa gian phòng, hiển nhiên là cô bé đã bị kinh hãi nên phải tỉnh dậy.

Yêu nhi đưa đôi mắt to ướt át nhìn Hứa Mạt, mở miệng nói:

-Yêu nhi không muốn bị đưa cho người khác!

Nhìn thấy nước mắt trong mắt cô bé làm cho Hứa Mạt nhói nhói trong lòng. Hắn đi qua ôm chầm lấy cô bé và nói:

-Anh hai sẽ không đưa Yêu nhi đi đâu hết!

Chú Hứa trừng Yêu nhi một chút rồi quát:

-Nơi này nào có phần cho trẻ con nói chuyện!

Yêu nhi co rụt lại thân thể lại, đưa mắt nhìn về phía Hứa Mạt.

Trong lòng Hứa Mạt liền sinh ra một cơn lửa giận, hắn ôm Yêu nhi đi vào căn phòng rồi để cô bé ngồi lên giường, sau đó hắn xoa đầu cô bé và nói:

-Yêu nhi ngoan nào, anh hai sẽ bảo vệ Yêu nhi! Yêu nhi cứ ở yên trong căn phòng này, đừng đi ra ngoài có được không?

-Vâng! Yêu nhi nghe lời anh hai!

Yêu nhi ngoan ngoãn gật đầu.

-Ngoan lắm!

Hứa Mạt khẽ hôn lên trán của cô bé, sau đó hắn đi ra khỏi phòng rồi đóng thật chặt cửa phòng.

-Chú hãy trở về đi, chuyện nơi đây cháu sẽ tự mình xử lý!

Hứa Mạt tiến tới và nói với Chú Hứa, hắn không thể trông cậy vào việc người chú ruột này sẽ giúp hắn được.