Cá Mặn Phi Thăng

Chương 16. Thệ Thủy Kiều (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hoa Vi Tông có rất nhiều dãy núi mọc san sát nhau, nhưng nổi danh nhất chỉ có sáu tòa. Năm tòa dành cho năm vị phong chủ, một tòa chủ phong dành cho chưởng môn nhân.

Ngọn chủ phong như đột ngột từ dưới đất mọc lên, một mình xuyên qua giữa biển mây, không liên kết cùng các ngọn núi khác. Vì là nơi chưởng môn cư trú nên không được phép ngự kiếm cũng như sử dụng phi hành pháp khí để bay vào, muốn đi lên chỉ có một con đường duy nhất.

Tống Tiềm Cơ chính đang đi trên con đường này.

Hắn đang đi theo hai vị truyền tin đệ tử, bước lên một cây cầu màu trắng ngọc bích hình vòm dài đến cả trăm mét, bắc ngang qua biển mây.

Cây cầu này được gọi là “Thệ Thủy Kiều”

Những đám mây trôi dưới cầu như những dòng nước chảy xiết.

Ở nơi địa thế cao như vậy đáng lẽ nên rét lạnh thấu xương, gió thổi mạnh như muốn hất văng người xuống khỏi cầu nhưng bởi vì có trận pháp bảo vệ, nên ngược lại nhiệt độ nơi đây rất thích hợp, lại thêm vẻ đẹp trang nhã của thanh phong minh nguyệt.

Chung quanh không bóng người, chỉ có ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi xuống, hai vị đệ tử truyền tin cũng không chịu được loại không khí tĩnh lặng này, quay qua trò chuyện cùng Tống Tiềm Cơ:
“Lần đầu tiên vào nội môn lại có thể trực tiếp lên chủ phong, vận khí của ngươi thật tốt”

“Lấy chủ phong làm trung tâm, phạm vi mười dặm xung quanh chính là Vân Hải Trận tiếng tăm lừng lẫy của Hoa Vi Tông chúng ta. Một trận pháp nhưng có tới ba công năng, thu nạp linh khí, phòng ngự và giết địch”

Tống Tiềm Cơ đáp lại vài tiếng, hai người lại được thể càng nói nhiều, giống như hai vị hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình vậy.

Chỉ là về nội dung trong tờ giấy thì đều nhất trí không đề cập tới, không phải hai người không hiếu kỳ mà là sợ động chạm tới bí mật của chưởng môn.

Lúc mới vừa đưa tờ giấy đến, đạo đồng ngoài điện cầm lấy đi vào bẩm báo một lát liền vội vàng đi ra, mặt không biểu tình hỏi:
“Chưởng môn chân nhân muốn hỏi, các ngươi đã xem qua nội dung trên tờ giấy chưa?”

Hai người vội vàng khẳng định không có, thậm chí còn lấy đạo tâm để thề độc.

Cho đến khi ra khỏi chủ phong, hai người vẫn không khỏi cảm thấy hoảng hốt, nhớ tới uy áp kinh khủng từ bên trong điện truyền ra liền cả người đầy mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua cái chết vậy.

Đến lúc này, hai người bọn họ mới biết lúc trước Tống Tiềm Cơ nói “Trên đường đừng nhìn trộm nhé, cũng vì muốn tốt cho các ngươi thôi” là vì muốn tốt cho bọn họ thật.

Vị đệ tử cao hơn nói: “Người rồi sẽ chết, ngày đêm vẫn cứ trôi, thời gian như nước chảy, đã qua rồi là sẽ vĩnh viễn không quay trở lại. Cái tên Thệ Thủy Kiều ý muốn nói với chúng ta rằng phải trân quý từng giây phút mỗi ngày mà cần cù tu luyện”

Vị đệ tử thấp lùn thì lại không đồng ý: “Ngươi giải thích quá thô tục”. Hắn hướng sang bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tống Tiềm Cơ, lấy làm lạ hỏi: “Lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh vĩ đại thế này, ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao? Ngươi không muốn hét vang lên sao? Tâm tình không cảm thấy kích động sao?”

Tống Tiềm Cơ nghe vậy đành phải gật đầu: “Ta kích động mà”

“Sao ta không thấy vậy”

“……”

Đời trước Tống Tiềm Cơ đã từng đi đến đây nhưng không đi qua cây cầu này.

Không chỉ ở Hoa Vi Tông mà thậm chí tất cả quy củ lễ pháp trên thế gian, hắn đều không cần tuân thủ.

Khi đó, thanh danh hắn vang động tứ hải, được chưởng môn Hư Vân chân nhân của Hoa Vi Tông mời đến luận đạo.

Một buổi lễ chào mừng hắn đã được tổ chức rầm rộ tại đây, chuông trống lễ nhạc vang lên suốt nửa ngày, Hư Vân chân nhân mang theo các vị phong chủ tự mình đứng ngoài Càn Khôn điện chờ hắn.

Thế nhưng Tống Tiềm Cơ không chỉ đến trễ, mà còn cưỡi mây mà đến, làm đảo loạn toàn bộ khí cơ của Vân trận, khiến cho đàn cá chép ngũ sắc phải sợ hãi tột độ. Dù cho là thế, bọn họ cũng không dám có nửa câu oán hận.

Nếu biển mây quá dư thừa linh khí thì sẽ sản sinh ra cá chép ngũ sắc. Những con cá chép này đều do linh khí biến thành, từng chiếc vảy tỏa ra ánh sáng mỹ lệ đẹp mắt, bơi lượn trong biển mây.

Dưới ánh mặt trời, chúng phản chiếu ra ánh sáng ngũ sắc. Khi nhảy ra khỏi biển mây, chúng trông giống như từng đạo cầu vồng. Dưới ánh trăng, chúng lại chuyển thành vô sắc, tinh xảo và trong sáng như lưu li.

Tống Tiềm Cơ lần đầu tiên nhìn thấy chúng, cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Vì cái gì một loại linh vật do thiên địa dưỡng dục ra lại không thể ăn sương uống gió mà phải dùng huyết nhục tươi mới để nuôi dưỡng.

Đến sau này hắn mới minh bạch, bất kể cái gì sở hữu vẻ đẹp cao cao tại thượng ở trên đời đều là do vô số bạch cốt bên dưới xây dựng lên.

Giống như trên đỉnh núi của Hoa Vi Tông, những con người đã vất vả dùng từng viên gạch, từng tảng đá xây dựng lên cung điện trên tầng mây thì đều sớm đã về với bụi đất, nhưng những người hưởng dụng nơi này thì lại tồn tại mãi mãi.

“Ngươi thật sự kích động sao, sao ta không biết nhỉ, ta cảm thấy ngươi căn bản không….”

Thanh âm đang nói nửa chừng đột nhiên im bặt.

Hai vị đệ tử sững sờ đứng im tại chỗ, giống như bị người sử dụng Định thân phù vậy, há hốc mồm cùng nhìn về một chỗ.

Tống Tiềm Cơ cũng nhìn theo hướng đó, chỉ thấy từ phía bên kia cầu đi tới một bóng người.

Là một vị nữ tử.

Trong đêm khuya tĩnh lẵng, cùng đi trên một cây cầu, lại đối diện nhau tự nhiên sẽ nhìn thấy nhau. Mà cho dù không phải ở đây mà ở một nơi biển người tấp nập khác, cũng sẽ không có ai không nhìn về phía nàng.

Ánh trăng bàng bạc trên cao chiếu xuống làn da của nàng khiến cho nó trông gần như trong suốt, khuôn mặt của nàng giống như một đóa băng hoa được tạo hình tinh xảo, không chút tỳ vết.

Vạt váy màu xanh biếc nhẹ lay động theo từng bước đi của nào, chiếc khăn che trên cánh tay cũng khẽ tung bay, tựa như muốn theo gió trở về.

Đàn cá chép ngũ sắc dưới cầu cũng phải quẫy đuôi chui vào sâu trong tầng mây, chúng xấu hổ khi thấy nàng.

Chỉ có Tống Tiềm Cơ là nhìn thầy nàng liên nhíu mày.

Diệu Yên tại sao lại xuất hiện ở đây.

Thời điểm Tống Tiềm Cơ nhìn thấy Diệu Yên, nàng cũng thấy được hắn.

Phản ứng đầu tiền của nàng là cảm thấy phiền toái, nếu như hai tên đệ tử ngốc của Hoa Vi Tông kia đột nhiên la lên, thậm chí kích động mà rơi khỏi cầu thì chính mình sẽ không thể nhìn thấy mà không cứu được.

Nhưng nếu nàng ra tay cứu thì sẽ càng khiến cho nàng phải chịu nhiều phiền toái hơn.

Sau đó nàng mới nhìn tới Tống Tiềm Cơ ở phía sau hai người.

Hắn mặc một chiếc áo ngoài cũ kỹ, tuy rõ ràng không thuộc về nơi này nhưng biểu hiện của hắn lại rất tự nhiên.

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, phản ứng đầu tiên khi gặp nàng không hề có chút si mê hay kinh diễm nào mà dĩ nhiên lại là khẽ nhíu mày.

Tuy rằng chỉ hơi thoáng qua nhưng Diệu Yên vẫn kịp thấy được. Nàng rất giỏi trong việc nắm bắt những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt con người, đây không phải là trực giác trời sinh mà là rèn luyện lâu ngày mới đạt được.

Vẻ mặt đó của hắn, thật giống như…..nhìn thấy một vật trang trí không nên xuất hiện ở đây vậy.

Kỳ thật từ rất sớm Diệu Yên đã biết cũng không phải mọi người đều thích nhìn nàng. Ví dụ như những đạo sĩ của Tử Vân Quan, những hòa thượng của Hồng Diệp Tự. Đối với những người này, cho dù nàng có ở cùng một phòng với bọn họ, bọn họ cũng sẽ bày ra tư thái “làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ”.

Phảng phất chỉ có làm như vậy, bọn họ mới có thể giữ vững đạo tâm, siêu thoát phật tính, không bị túi da mỹ lệ trước mắt quấy nhiễu.

Nhưng cái người trước mắt này không phải đạo sĩ cũng không phải hòa thượng, càng không có tu vi cao thâm.

Bộ dáng hắn trông chỉ như mới mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên độ tuổi này thông thường sẽ dễ xao động nhất và không ổn định nhất chứ.

Chỉ là một ngoại môn đệ tử thân phận thấp kém, vì cái gì khi nhìn thấy nàng lại nhíu mày, và lại hắn dựa vào cái gì mà nhíu mày.

Trong lòng có nghi hoặc làm nàng cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng trên khuôn mặt nàng vẫn mang theo một nụ cười nhạt, như cười như không.

Tư thái của nàng vẫn hoàn mỹ không tì vết.