Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Chương 16. Ngươi hoàn toàn không hiểu gì về lực lượng (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nam tử trẻ tuổi này là ai vậy, ngang ngược như vậy chẳng lẽ không sợ chết sao.

Lục Trần giết xong hai người rồi dứt khoát rời đi.

“Người thanh niên này, giết người trong đấu trường Hắc Giao của ta là muốn để chúng ta gánh tội thay sao?” Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.

Lục Trần quay đầu lại, người vừa nói chính là một già một trẻ vừa nãy đang nói chuyện. Cặp mắt của lão nhìn chằm chằm vào hắn, có một uy áp vô hình tràn ngập toàn bộ đại sảnh.

“Các ngươi buôn bán thì cứ buôn bán đi, đừng xen vào chuyện của người khác.” Lục Trần nhìn lại đối phương, từ tốn nói.

“Gan quá ha.”

Lão giả giận quá hóa cười, thế lực sau lưng hắn không sợ Âm Độc môn và Nhiếp gia, thậm chí Nguyên Thần cảnh của hai gia tộc ở trước mặt hắn cũng chỉ là gà đất chó sành, nhưng điều khiến hắn không vui là lại có người giết khách hàng trên địa bàn của hắn.

Cơ thể lão giả như một ảo ảnh, xuất hiện trước mặt Lục Trần, duỗi cái tay già nua ra chụp vào trước ngực Lục Trần, nhưng tốc độ của Lục Trần cũng không kém, tàn ảnh hiện lên, tùy tiện né đi bàn tay của lão giả, xuất hiện ở trong một góc khác.

Ánh mắt lão giả ngưng đọng lại.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng tốc độ của Lục Trần lại nhanh như vậy. Phải biết rằng hắn là Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, là người phụ trách của đấu trường Hắc Giao, cảnh giới của hắn cao hơn thanh niên trước mắt đến hai đại cảnh giới.

Nhưng lại không bắt được thanh niên này, đối phương chắc chắn có tu hành một loại thân pháp cực kỳ cao minh.

Lão giả dừng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Trần, một tinh thần lực vô hình xâm lấn vào trong đầu Lục Trần.

Nguyên Thần cảnh, ngưng luyện tinh thần lực, có thể dùng tinh thần lực để công kích.

Trong chốc lát, Lục Trần cảm thấy đầu óc tê rần, giống như có tay người hóa thành lưỡi dao cắm vào đầu hắn.

“Lão gia hỏa, cậy lớn hiếp nhỏ à.” Lục Trần nhìn kỹ lão giả, ánh mắt hiện lên ý cười lạnh lùng.

Cố nén cơn đau do tinh thần lực xâm lấn, Lục Trần lấy một thanh dao găm màu đen từ trong nhẫn không gian ra. Chủy thủ phát ra ánh sáng màu đen, rạch một đường mờ ảo ở trước mặt, một vết rạch này giống như cắt đứt sự kết nối tinh thần vô hình.

Phụt!

Tinh thần lực tan vỡ, lão giả bị phản phệ, lập tức phun ra một ngụm máu.

“Lần này chỉ cho ngươi một bài học, sau này chớ xen vào việc của người khác.” Lục Trần lạnh lùng trừng mắt nhìn lão giả, sau đó xoay người ra khỏi đấu trường Hắc Giao. Vào lúc đang bước đi thì khuôn mặt của hắn bắt đầu thay đổi.

Biến thành một khuôn mặt anh tuấn đẹp trai.

Bên trong đấu trường, người trẻ tuổi bên cạnh lão giả hỏi: “Ma lão, ngươi không sao chứ?”

Giờ phút này, trong lòng người trẻ tuổi cũng nổi lên phong ba bão táp.

Chỉ là một tiểu tử Tẩy Tủy cảnh mà lại có pháp bảo có thể chặt đứt tinh thần lực.

“Không sao, không sao.” Ma lão quệt vết máu ở khóe miệng, trong lòng cũng chấn động: “Vừa rồi trước khi chết Nhiếp Hoa đã gọi hắn là Lục Trần.”

“Vâng.”

Người trẻ tuổi gật đầu.

“Lục Trần này là con nối dòng của Nhân Vương, không phải nói năm năm trước đó hắn biến mất không còn chút tu vi sao. Năm năm biến mất mà lại trở nên mạnh như thế, hơn nữa còn có chí bảo chặt đứt được tinh thần lực.” Trong lòng Ma lão tràn đầy trấn động.

Người trẻ tuổi đáp: “Lục Trần biến mất năm năm, hẳn là đạt được kỳ ngộ hoặc bái nhập tông môn hay thế lực lớn nào đó, được tỉ mỉ bồi dưỡng.”

Ma lão nói: “Có khả năng đấy. Chương Uy là Tẩy Tủy cảnh hậu kỳ, Lục Trần là Tẩy Tủy cảnh viên mãn. Khoảng cách giữa hai bên rất ít nhưng Chương Uy ở trong tay Lục Trần lại không hề có sức chống trả, điều đó nói lên rằng sức chiến đấu của Lục Trần không chỉ dừng lại ở đấy.”

“Hơn nữa, vừa rồi thân pháp của Lục Trần vô cùng nhanh, ta cao hơn hắn hai đại cảnh giới mà còn không thể bắt được, thân pháp này có đẳng cấp không thấp.”

“Xem ra, sợ rằng ngũ đại Nguyên Thần cảnh muốn âm mưu chiếm đoạt Lục quốc e là sẽ khó khăn.”

Nói xong, Ma lão lắc đầu.

“Ta có nên xin lỗi với Lục Trần hay không, dù sao vừa rồi ta cũng dùng tinh thần lực công kích hắn.” Ngừng một chút, Ma lão hỏi.

Người trẻ tuổi đáp: “Không cần đâu. Cho dù Lục Trần có thế lực cũng không đáng để Ma lão ngươi nói xin lỗi, dù sao đối phương cũng xuất thủ trên địa bàn của ta, như vậy chẳng khác nào không cho Bạch gia ta mặt mũi.”

Trong lòng Ma lão hơi thả lỏng. Có lẽ Lục Trần là đệ tử của một thế lực nào đó nhưng hắn là người Bạch gia, trong Bạch gia không chỉ có một vị Vương cảnh, Lục Trần muốn động vào hắn căn bản không có khả năng.

Lục Trần ra khỏi đấu trường Hắc Giao, đi trên đường lớn. Vừa rồi tên Nguyên Thần cảnh kia dùng tinh thần lực xâm nhập tâm trí hắn, làm cho linh hồn hắn có vết thương nhỏ, sắc mặt có phần trắng bệch.

Chẳng qua vết thương nhỏ này không đáng kể với hắn.

Rất nhanh, Lục Trần đã đến trước cửa một toà phủ đệ, trên bảng hiệu viết hai chữ Thanh phủ, trước cửa đặt hai con sư tử đá, khá là khí thế.

Nơi này, chính là một gia tộc sở hữu Nguyên Thần cảnh khác trong Vương thành.

Thanh phủ.

Thanh Vinh là cường giả Nguyên Thần cảnh, tổng cộng có ba con trai, Thanh Nguyên, Thanh Hiên, Thanh Triệu.

Ba huynh đệ Thanh thị đều đã là võ giả Tẩy Tuỷ cảnh hậu kỳ, là lứa thanh niên xuất chúng nhất ở Lục quốc ngoại trừ Phương Đằng ra, hôm nay, ba huynh đệ Thanh thị này đều là mục tiêu của Lục Trần.

Mặc dù hai bên không có thù hận, nhưng ai bảo phụ thân bọn họ đứng sai phía kia chứ.

Một khi đã đứng sai phía, có nghĩa là một bên phải chết.

Không lâu sau, một người hầu từ bên trong Thanh phủ đi ra, sau đó, hoà vào dòng người, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng tướng mạo của đối phương đã lọt vào trong mắt Lục Trần.