Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bạch Đông Lâm hơi do dự, dời chủy thủ để ở vị trí trái tim tới sau eo.

"Thật ra ta vẫn còn sợ chết, ngay cả tỷ lệ chưa tới 1% ta cũng không dám cược!"

"Đây không phải là sợ chết, đây là thận trọng!"

Dù sao thận cũng có hai quả, nhiều cũng không có ích gì, mượn một bên ra làm thí nghiệm là được.

Hắn nhắm mắt lại, tay hơi dùng sức, chủy thủ lập tức đâm xuyên qua quả thận bên phải!

Quả nhiên, giống như hắn đã đoán trước, ngay giây phút rút chủy thủ ra, vết thương đã khép lại.

Ngay khi Bạch Đông Lâm cầm chủy thủ xoay xoay mấy lần, chuẩn bị tiếp tục ra tay, thì một luồng hào quang bảy sắc chợt lóe lên trong linh hồn hắn, một phần thông tin xuất hiện trong nội tâm.

Cánh tay đang giơ cao của Bạch Đông Lâm ngừng lại, hai mắt hiện lên sự sáng tỏ. Hắn buông chủy thủ xuống, dừng cái hành vi đẫm máu này lại.

"Thì ra là thế!"

Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, bước từng bước ra ngoài viện, ngẩng đầu trông lên bầu trời đêm đã tối đen, ngân hà rực rỡ!

Hắn mân chặt môi, muốn cười, nhưng hắn nhịn được!

"Trời không tạo Bạch Đông Lâm ta, chư thiên vạn giới như đêm dài!"

"Ngẩng cao đầu, ngạo thế gian! Có Đông Lâm ta sẽ có trời!"

"Ha ha ha!"

Bạch Đông Lâm đã dùng nỗ lực lớn nhất để cố nén không bật cười, tiếc thay hắn vẫn không nhịn được.

Bởi lẽ... sự kinh hỉ mà bàn tay vàng này cho hắn thật sự quá lớn!

Phần thông tin hiện ra trong tiềm thức rất ngắn, chỉ hai câu thôi.

Bất tử bất diệt!

Hấp thu bất kể thương tổn nào trên lý thuyết, đồng thời cường hóa chính mình!

Cảm giác nguy cơ trong lòng Bạch Đông Lâm giảm đi quá nửa, hắn vẫn chưa đắc ý hoàn toàn.

Bởi lẽ hắn biết rõ cũng lắm hắn cũng chỉ là ngụy vô địch mà thôi, hắn vẫn còn là hạng chỉ có thể đứng đó chịu đòn!

Vẫn chưa vô địch chân chính, ít nhất thì hắn vẫn chưa phải.

Bằng sự suy luận của mình, hắn bèn nghĩ đến hai cách để đối phó bản thân.

Sử dụng đòn công kích vượt quá khả năng chịu đựng của hắn để không ngừng hủy diệt hắn, vừa sống lại là đánh thành hư vô!

Hạn chế trong năng lực của hắn chính là thương tổn hắn hấp thụ không thể vượt quá hạn mức cao nhất mà bản thân thừa nhận được. Nói cách khác, hắn không thể bị miểu sát, nếu không chỉ có thể sống lại tại chỗ, chứ không thể hấp thu thương tổn biến thành sức mạnh.

Chưa kể dù có thể không bị miểu sát thì xác suất chuyển hóa thương tổn này cũng không phải là một trăm phần trăm, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu thì phải từ từ nghiên cứu mới biết được.

Cách thức thứ hai càng đơn giản hơn nữa, trực tiếp sử dụng loại hình phong cấm thời không.

Loại phong cấm khác thì có thể không được, nhưng phong cấm thời không thì hoàn toàn có thể. Một khi hắn bị ngưng kết thời không của bản thân, hắn muốn không chết cũng không được! 

Ngay cả một gã xuyên việt giả bình thường, cực kỳ bình thường như hắn đây cũng có thể nghĩ ra được hai cách khắc chế, vậy chư thiên vạn giới có nhiều đại lão như vậy, còn không cơ trí bằng hắn sao?

Nếu như hắn khoe khoang mù quáng, hắn có thể sẽ bị làm cho sống không bằng chết đó!

Khiêm tốn trưởng thành mới là vương đạo!

"Nhất định ta phải giữ bí mật về năng lực này cho tốt, năng lực dù có cường đại hơn nữa, nhưng nếu như ai ai cũng biết, chắc chắn sẽ bị người ta tìm ra cách khắc chế!"

"Không biết mới là kinh khủng nhất!"

"Tối đa chỉ có thể để lộ một chút năng lực hồi phục, dùng che giấu tai mắt người ta là được!"

"Bọn hắn cho là ta ở tầng thứ hai, còn mình thì ở tầng thứ năm, nhưng thật ra ta đã ở tầng một nghìn lẻ một rồi!

Là tầng cao nhất!

"Có thân thể bất tử bất diệt, ta đã không cần lo về vấn đề luyện võ trí tàn nữa, không biết bao lâu nữa nhị ca mới về được, không thể cứ sống tạm bợ mãi!"

Có năng lực cường đại thế này, hắn không cố gắng lợi dụng để biến bản thân trở nên mạnh mẽ thì thật là đáng tiếc. 

Theo như lời của nhị ca, từ khi còn trong bụng mẹ, đệ tử đại tông môn đã được nuôi dưỡng bằng bí pháp, những đứa trẻ như vậy khi sinh ra thường sẽ có thiên phú dị bẩm, thậm chí sẽ thức tỉnh thể chất đặc thù.

Nhị ca chính là thể chất Kiếm Tâm Thông Minh, là thiên tài kiếm đạo chân chính! Vậy nên từ nhỏ huynh ấy đã được đưa vào tông môn bồi dưỡng.

Mà một kẻ bình thường như hắn chỉ có chờ đến sau khi phát triển hoàn toàn rồi mới tu luyện được một ít võ học phàm tục.

Một là võ hiệp, một là tu tiên!

Hoàn cảnh cũng không giống nhau, xác thực là cách biệt một trời! 

Tiên pháp chân chính chỉ có trong tông môn, còn thế giới phàm tục, dù là hoàng thất, cũng không có!

"Trước ngày hôm nay, ta có thể cả đời cũng chỉ lăn lộn ở thế giới phàm tục, sau đó chết già!"

"Nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa!"

Bạch Đông Lâm siết chặt nắm tay, ánh mắt quyết đoán.

Không phải là hắn vô dụng, không có bàn tay vàng thì không thể trở nên nổi bật, tu tiên vấn đạo, mà thực tế hiện thực chính là tàn khốc vậy đấy!