Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dịch: LapTran

-----

Ngoài biệt thự, một bóng đen lặng yên từ cửa sổ xoay người nhảy vào.

Động tác nhanh nhạy nhẹ nhàng, bộ mặt dữ tợn, má trái một cái bớt màu xanh lá, một con mắt hoàn toàn mù, mặt khác một con mắt lộ ra sự hung ác xảo trá.

Đây là một nhân vật nguy hiểm.

Trong tay hắn cầm theo một thanh chuỷ thủ còn dính máu, đi từng bước một hướng phòng khách, một mắt lộ ra sát khí khủng bố dữ tợn.

Lúc này, Lăng Sa ở ngoài chờ mãi chờ mãi, đã có chút không kiên nhẫn.

“Đào phạm kia rốt cuộc trốn đi đâu vậy?”

Đang lúc nàng nói thầm, đột nhiên liếc tới cửa sổ biệt thự, thấy một bóng đen lướt nhanh, trong lòng bỗng nhiên chấn động.

Hai mắt chợt dừng, loáng thoáng thấy người kia tay cầm chủy thủ, trên mặt còn có một cái bớt màu xanh lá.

Một mắt, có bớt, đúng là đào phạm!

Phản ứng đầu tiên của Lăng Sa chính là không sai, gia hỏa này chính là đào phạm vừa mới trốn thoát kia.

“Không tốt, tiểu thí hài gặp nguy hiểm!”

Nàng bỗng nhiên phản ứng kịp, đào phạm tiến vào biệt thự, Mộc Phàm tiểu bằng hữu chẳng phải gặp nguy hiểm.

Hầu như không cần suy nghĩ, nàng lập tức vọt ra, hướng tới biệt thự.

........

Phòng khách, trên sô pha, sắc mặt Mộc Phàm không ngừng biến đổi, hai mắt nhìn chằm chằm nam tử một mắt lặng yên đi vào.

Nhìn thấy hắn, Mộc Phàm liền lập tức chắc chắn đối phương chính là đào phạm mà phía trước phát thanh đã nhắc tới, cực kỳ nguy hiểm.

“Ngươi là ai, vì sao xâm nhập nhà ta.” Mộc Phàm ngồi ở chỗ kia, biểu hiện trấn định.

Thật ra trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, bởi vì hắn căn bản không có bất luận kinh nghiện đánh nhau gì, dù hệ thống đã gia tăng thực lực.

Cho nên khi đối mặt với đào phạm hung ác này, trong lòng vẫn có một chút khẩn trương.

Chuyện rất thường tình a.

“Hắc hắc, tiểu tử, da thịt non mịn, lão tử bị nhốt suốt mười mấy năm, đã thật lâu thật lâu chưa thấy qua nữ nhân.”

Tên một mắt mở miệng, Mộc Phàm liền nhịn không được lạnh sống lưng, trán đều toát mồ hôi.

Mẹ nó, gặp được một cái biến thái.

Mộc Phàm thầm mắng, tiếp theo giận dữ, gia hỏa này coi mình thành cái gì, sơn dương đợi làm thịt sao?

Nghĩ vậy, Mộc Phàm trấn định tâm thần, hừ lạnh nói: “Nói thật cho ngươi biết, vừa mới có chấp pháp giả từ ta nơi này đi ra, nếu ta là ngươi, liền sẽ lập tức lập tức trực tiếp chạy khỏi khu thứ tám, không bao lâu nữa ngươi sẽ bị chấp pháp giả bắt lấy.”

“Tiểu tử, không cần làm ta sợ, lão tử là trùm dọa nạt.” Vẻ mặt hắn dữ tợn, nhếch miệng lộ ra một ngụm răng vàng.

Gia hỏa này, bao lâu không đánh răng, cách thật xa đều có thể ngửi được một mùi thối.

Mộc Phàm bóp mũi chán ghét nói: “Ngươi cái tên này, là bị nhốt ở hố phân đi, sao cả người phát ra mùi tanh tưởi, hôi chết người ta.”

Lời này truyền vào trong tai một mắt, tức khắc giận tím mặt, trong mắt phát ra tia sắc lạnh.

“Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.”

Một mắt gầm nhẹ một tiếng, thân ảnh nhoáng lên, cấp tốc nhào hướng Mộc Phàm, chủy thủ nhanh như tia chớp đâm vào cổ hắn.

Đối mặt với một mắt đột nhiên tập kích, Mộc Phàm có chút khẩn trương, nhưng vẫn theo bản năng dùng sức toàn thân, đánh tới một quyền.

Phanh!

“Dừng tay!”

Chỉ nghe một tiếng hét lớn, cửa biệt thự “Phanh”một tiếng, nổ tung, vô số mảnh vụn tựa như từng lưỡi dao sắc bén bay về phía Mộc Phàm cùng tên một mắt.

Nhìn thấy vậy, Mộc Phàm nhấc đệm sô pha che chắn, tránh thoát một kiếp, đương nhiên dù không né cũng sẽ không có bất luận thương tổn gì, bởi vì Thanh đồng luyện thể thuật đã sớm khiến thân thể hắn không giống bình thường.

Còn một mắt thế tới ào ạt, căn bản không thể thu lực, hoàn toàn là dùng thân thể trực tiếp thừa nhận những mảnh vụn đánh vào.

Đinh...

Thân thể một mắt phát ra tiếng leng keng, ẩn ẩn có một tầng ánh sáng hiện lên trên da, một viên đạn bắn tới, thế mà chặn viên đạn, lông tóc không tổn hao gì.

Sắc mặt Mộc Phàm khẽ đổi, nhìn một mắt không tổn hao gì tiếp tục đánh tới, Tôi thể bát trọng, thân thể trải qua tám lần linh khí tôi thể, kiên cố như thiết, quả nhiên như thế.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người từ cửa bay tới, nháy mắt chắn trước mặt Mộc Phàm, một thanh chủy thủ cắt ngang qua, vừa lúc va chạm vào chủy thủ của tên một mắt.

Keng!

Chủy thủ va chạm một lần, hai người nhanh chóng lui về phía sau.

Một mắt kinh nghi nhìn người tới, kinh ngạc vạn phần.

“Chấp pháp giả?” Tên một mắt hơi hoảng loạn, nhanh chóng nhìn bốn phía.

Nhưng rất mau hắn liền trấn định, bởi vì chỉ có mình Lăng Sa, bốn phía không có cảm ứng được bất kỳ hơi thở cường đại nào.

“Hắc hắc, không nghĩ tới thế mà có một cô bé, không tồi, thật xinh đẹp, dáng người rất quyến rũ, lão tử thích.”

Mắt hắn sáng lên, nhìn chằm chằm Lăng Sa, cười đầy dâm đãng.

“Một mắt, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói, ngươi trốn không thoát đâu.” Lăng Sa liền nghiêm khắc cảnh cáo đối phương.

Nàng một tay nắm thương, một tay nắm chủy thủ, làm tốt chuẩn bị chiến đấu, cảnh giác nhìn một mắt ở đối diện, trong lòng thì âm thầm bối rối.

Vừa mới giao thủ một chút, làm nàng hiểu rõ, tên đào phạm này căn bản không phải Tôi thể bát trọng đơn giản như tin tức nói, rất có khả năng là một cao thủ Tôi thể cửu trọng viên mãn.

Bởi vì, chỉ có Tôi thể cửu trọng viên mãn mới có thể đỡ đạn, rất nguy hiểm nhưng gình như hắn bị nội thương.

“Tôi thể bát trọng, cô bé, ngươi không tồi nha.” Một mắt liếm liếm vết máu trên chủy thủ, cười dữ tợn nhìn chằm chằm Lăng Sa.

Còn Mộc Phàm, thì bị bỏ qua, một học sinh vị thành niên, có thể có năng lực gì, căn bản không cần để ý.

Mộc Phàm yên lặng câm nín, nhìn Lăng Sa, còn có mảnh gỗ vụn đầy sàn, cửa lớn biệt thự bị nàng đánh nát.

Nhìn nhìn xong, Mộc Phàm không biết nên khóc hay nên cười.

“Này, sao ngươi lại tới nữa, còn có, ngươi lần này đánh nát cửa lớn nhà ta, giá trị chế tạo cao tới 50 vạn, ngươi nhớ bồi thường cho ta.”

Mộc Phàm nghiêm trang đứng ở sau Lăng Sa, mở miệng liền nói ra lời này tới.

Không khí hiện trường vốn dĩ ngưng trọng bỗng cứng lại, Lăng Sa, một mắt mang vẻ mặt mộng bức nhìn Mộc Phàm, tiểu thí hài này thật sự không sợ chết a.

Đến lúc này, thế mà còn nhớ thương tiền?

Trong lòng Lăng Sa hận không thể đánh chết tiểu tử này, tức giận nói: “Ngươi đầu rỉ sắt, ta tới cứu ngươi, ngươi còn có tâm tư nhớ thương cửa nhà?”

“Còn nữa, nhanh chạy trốn, đào phạm này rất có thể là võ giả Tôi thể cửu trọng viên mãn, rất nguy hiểm.” Lăng Sa sốt ruột thấp giọng nói.

Mộc Phàm nghe xong, trong lòng cũng cả kinh, rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới đào phạm không phải Tôi thể bát trọng, mà là Tôi thể cửu trọng viên mãn, trách không được có thể đỡ đạn.

“Hắc hắc, cô bé, bị ngươi nhìn ra rồi, vậy không cần thiết ẩn giấu nữa.”

Một mắt cười hắc hắc dữ tợn, đi từng bước một hướng tới hai người, trong mắt lộ ra sự khát máu, ánh mắt giống như chết đói làm Lăng Sa thầm kêu không tốt.

Hắn cười dữ tợn nói: “Đừng sợ, chờ chút ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, mười mấy năm nay, ta chưa gặp qua nữ nhân, hôm nay thật là gặp vận may.”

“Đi mau!”

Lăng Sa nghe xong vội vàng hét lớn một tiếng, nâng thương đâm tới, đáng tiếc bị một mắt tránh đi, nhanh chóng nhào tới.

Mộc Phàm nhìn thấy thế này, trong lòng có chút cảm động, Lăng Sa tuy rằng có hơi không đáng tin cậy, nhưng ít ra còn giúp hắn tranh thủ thời gian chạy trốn.

“Muốn chạy, các ngươi một cái đều đừng hòng chạy.”

Một mắt cười dữ tợn xông tới, cả người tản ra một hơi thở mạnh mẽ, đạp vỡ sàn nhà, cả người tựa như một con bọ ngựa nhảy lên.

“Bát cực, Băng sơn quyền!”

Theo một tiếng quát lớn, một mắt thi triển võ kỹ cao cấp Bát cực quyền, nện một quyền về phía Lăng Sa, khí thế vô song, như núi nứt vỡ.