Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 4. Lớp của một nhóm thiên tài và một phế vật

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

------------------------

An Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lau sạch nước trà trên mặt.

Sau đó, dưới ánh mắt vô cùng nghiêm túc và chân thành của An Lâm, cuối cùng Hứa Tiểu Lan cũng miễn cưỡng tiếp nhận sự thật ngay cả tu luyện hắn cũng không biết.

Hứa Tiểu Lan nghĩ ngợi, sau đó lấy từ trong nhẫn không gian ra một bản công pháp hướng dẫn tu luyện.

"Đây là công pháp tu luyện tôi dùng lúc ba tuổi, hừ, tặng cho cậu."

Nói xong, Hứa Tiểu Lan liền thoải mái ném công pháp về phía An Lâm.

An Lâm: ". . ."

Đêm dài tĩnh lặng, sao trời dày đặc, trong một căn phòng đèn đuốc sáng trưng.

An Lâm nghiêm túc đọc công pháp, Hứa Tiểu Lan thì kiên nhẫn đứng bên cạnh giải đáp mọi nghi vấn của hắn.

Chuyện tu tiên này đối với An Lâm chính là một thế giới mới, mỗi một lý luận với hắn đều vô cùng xa lạ mới mẻ.

Giống như muốn thu nạp nguyên khí của thiên địa thì phải dẫn ra từ kinh mạch nào, vận hành tâm pháp như thế nào, cường độ mạnh yếu phải tuân theo quy luật gì. . .

An Lâm vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cũng rất tích cực đặt câu hỏi, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.

Hứa Tiểu Lan vốn là lá ngọc cành vàng của Thạch Long Châu, hiện giờ phải dạy An Lâm tu tiên, cô đột nhiên cảm thấy dạy bảo An Lâm tu tiên cũng không dễ chịu hơn dạy một con tinh tinh tu tiên là mấy. . .

Trời ạ. . . ngay cả kinh mạch trong cơ thể hắn còn không phân biệt được rõ ràng, sao có thể sống đến mười tám tuổi vậy?

Không biết làm cách nào để điều chuyển nguyên khí sao?

Chưa ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy chứ!

Hứa Tiểu Lan có chút suy sụp, cô giải thích cho An Lâm từng câu từng chữ về kiến thức cơ bản, thỉnh thoảng còn kết hợp khoa tay múa chân.

Mặt An Lâm ngơ ngác, hai gương mặt ngơ ngác, vô cùng khó coi. . .

Một đêm này đối với hai người bọn họ cũng coi như là một kỉ niệm đau khổ đáng nhớ.

Một lúc lâu sau, An Lâm vô cùng cảm kích đi ra khỏi phòng của Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan cảm ơn trời đất khi đưa tiễn được vị đại phật An Lâm này đi. . .

Dù nói thế nào thì tối nay An Lâm cũng thu hoạch được rất nhiều, bởi vì cuối cùng hắn cũng học được tu tiên, học được cách thu nạp nguyên khí trong thiên địa.

Vừa về tới phòng, hắn không đợi nổi nữa, bắt đầu ngồi thiền để thu nạp nguyên khí.

Trong quá trình ngồi thiền, hắn có thể cảm giác được bản thân dần dần trở nên mạnh mẽ, tuy biên độ không lớn, nhưng ít ra cũng để cho hắn nhìn thấy hi vọng.

"Ôi, con đường từ phế vật trở thành thiên tài quả nhiên không bằng phẳng." An Lâm vừa ngồi thiền trong phòng, vừa cảm thán nói.

Ngày hôm sau, kiếp sống của An Lâm ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên, chính thức bắt đầu.

Đại học Liên Hiệp Tu Tiên bắt nguồn từ Thiên Đình, là trường học chuyên môn bồi dưỡng tu tiên giả.

Trong trường học, hội tụ rất nhiều thiên tài của giới Cửu Châu, đếm mãi không hết.

Đa số những học sinh có thể tiến vào trường này đều là nhân tài kiệt xuất trong giới tu tiên.

Mà trong trường, lợi hại nhất chính là học sinh của lớp một, bọn họ là thiên tài trong thiên tài.

Ngôi sao mới trong tương lai của tu tiên giới, rất nhiều người xuất phát từ lớp một này.

Trong đám tu tiên giả ở Cửu Châu giới, rất nhiều người dùng cả đời tu luyện cũng chỉ có thể dừng lại ở cấp năm mà thôi.

Còn học sinh của lớp một, cảnh giới thấp nhất cũng phải là cấp tám. Đương nhiên ngoại trừ An Lâm. . .

Nói thật, đi học cùng lớp với một đám thiên tài như vậy, áp lực của An Lâm vô cùng lớn!

Nơi học là phòng dạy học, được xây từ linh thạch bạch ngọc thượng phẩm, trong không gian tràn ngập nguyên khí nồng đậm.

Cũng bởi vậy, khi học sinh ngồi học ở phòng dạy học thì năng lượng trong cơ thể cũng bỗng nhiên được tăng lên.

Nếu không phải ở trong phòng dạy học có một trận pháp ngăn cản học sinh hấp thu nguyên khí từ linh thạch thì chỉ sợ sang đến ngày thứ hai, phòng dạy học này đã sập rồi.

An Lâm lo lắng ngồi vào trong lớp.

Cốt truyện bị thiên tài khinh bỉ như trong tưởng tượng của hắn không hề diễn ra ở đây.

Nhưng thiên tài ở lớp này đều sẽ nhìn lướt qua hắn một cái.

Đa số đều mang theo ánh mắt tò mò đánh giá.

Danh tiếng "An Lâm có quan hệ mạnh nhất" đã truyền đến tai toàn bộ giáo viên trong ngày đầu tiên báo danh.

May mà hắn cũng không phải học sinh mới đứng đầu sóng ngọn gió trong lần này, chỉ có thể coi như xếp thứ ba mà thôi.

Hai người khác là ai?

Từ trong miệng Hứa Tiểu Lan hắn biết được hai người kia cũng có "thư do Chân Thần tiến cử" .

Từ cách tuyển sinh của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, bình thường một năm cũng chưa chắc đã có một học sinh mới có "thư do Chân Thần tiến cử", bởi vậy có thể thấy được, cái thư tiến cử này khó có cỡ nào.

"Thư do Chân Thần tiến cử" tuy là thư thông báo trúng tuyển, nhưng nó cũng coi như là một loại bằng khen công nhận thực lực của học sinh mới.

Đây chính là thư đến từ giới tu tiên, được Chân Thần chí cao vô thượng công nhận, là một vinh dự vô cùng lớn.

Có thể nói, học sinh mới nhận được "thư do Chân Thần tiến cử" cũng coi như là yêu nghiệt.

Lần này, hai người nhận được thư tiến cử mà Hứa Tiểu Lan nói đến chính là hai yêu nghiệt đó.

Hiên Viên Thành, kỳ đầu Dục Linh, con trai của tông chủ Vạn Linh Tiên tông ở Phong Nguyên Châu.

Tô Thiển Vân, kỳ đầu Dục Linh, công chúa của hoàng tộc Thanh Mộc ở Tử Tinh Châu, nghe nói là một kẻ cuồng đạo.

Sau khi đột phá mười cấp của Đạo Chi Thể chính là kỳ Dục Linh, như vậy kỳ Dục Linh khó đạt được cỡ nào chứ?

An Lâm nghe nói đa số thiên tài ở lớp 1 học năm năm ở trường, khi tốt nghiệp còn chưa đạt được đến kỳ Dục Linh.

Một khi đạt đến kỳ Dục Linh, có thể được xếp vào hàng Tiên Ban trên Thiên Đình, có danh xưng "Tiểu Tiên" .

Hai người kia vừa vào học đã có đủ năng lực để đứng vào cảnh giới Tiên Ban, chuyện này đã gây ra chấn động không nhỏ trong đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

An Lâm cũng giống như bọn họ, cầm thư tiến cử nhập học, nhưng chẳng hiểu vì sao, bây giờ hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, muốn tìm một cái lỗ để chui vào. . .

Các thiên tài của ban một, hiển nhiên rất hứng thú đối với Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân, còn "An Lâm" này thì bọn họ không chê cười nhưng cũng không quá để ý.

Tình hình như vậy khiến cho An Lâm thở phào nhẹ nhõm, cả người thoải mái hơn nhiều, chung sống hòa bình rất quan trọng!

Hắn ngồi ở phía sau, im lặng nhìn công pháp thu nạp nguyên khí mà Hứa Tiểu Lan đưa cho hắn.

Rất nhanh, trong phòng học rộ lên, An Lâm nhắm mắt lại cũng biết, người bước vào không phải Hiên Viên Thành thì cũng là Tô Thiển Vân.

Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp chậm rãi đi tới, trên người mặc tinh bào, tóc đen dài tới eo, đôi mắt màu xanh mang theo sắc thái hư ảo.

An Lâm vừa thấy cô xuất hiện, ánh mắt hắn giống như bị cố định.

Dung mạo của cô, nếu như dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung thì An Lâm còn cảm thấy đó là xỉ nhục cô.

Có lẽ chức vị hoa khôi của đại học Liện Hiệp Tu Tiên sau này sẽ là của cô!

Đối mặt với ánh mắt ước ao của toàn bộ bạn học, Tô Thiển Vân hờ hững lạnh nhạt, đi đến góc phòng, sau khi ngồi xuống liền nhắm mắt dưỡng thần.

"Ông trời thật không công bằng, thiên phú yêu nghiệt thì thôi đi, sao dung mạo cũng điên đảo chúng sinh như vậy chứ?" Hứa Tiểu Lan bên cạnh khẽ nhíu mày nói.

"Sao vậy? Ghen tức hả?" An Lâm nhìn thấy biểu cảm cửa Hứa Tiểu Lan, cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Đọc sách của ngươi đi, tên ngốc!" Hứa Tiểu Lan tức giận nói.

Trong phòng học nhanh chóng rộ lên một lần nữa, trong tiếng hô còn có tiếng hét chói tai của vài bạn học nữ.

Một cậu thanh niên bước vào, mày kiếm mắt sáng, mặt như bạch ngọc, bước đi nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân.

Người vừa đến chính là Hiên Viên Thành, con trai tông chủ Vạn Linh Tiên tông! Hắn vừa tiến vào đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Đối với việc này hắn tỏ ra rất quen thuộc, gật đầu mỉm cười lịch sự, chào hỏi một đám học sinh.

Sau đó, hắn chọn một chỗ cao nhất ngồi xuống.

An Lâm cũng tự nhận bản thân khá đẹp trai, nhưng dưới hào quang vạn trượng của Hiên Viên Thành, hắn không thể không thừa nhận, bản thân so với Hiên Viên Thành "kém hơn một chút" .

Lần này, đến lượt Hứa Tiểu Lan không thể dời mắt.

Đến khi Hiên Viên Thành xoay người ngồi xuống, cô vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hiên Viên Thành, ánh mắt thâm tình.

An Lâm nhìn Hiên Viên Thành, đau buồn cảm thán: "Ôi, bình thường tôi hận nhất chính là loại người này, dựa vào khuôn mặt có thể kiếm sống, dựa vào tài hoa có thể kiếm sống, dựa vào phụ thân cũng có thể kiếm sống. . ."